Có một mùa xuân nho nhỏ, nằm giửa phố mùa đông, đường trần thôi đứng lại, nhìn một gã đàn ông, đang tập cảm giác thèm.
Từ khi biết lật đến cả lúc trườn bò trên bằng đôi tay bé nhỏ …để biết thèm một khuôn ngực đầy căng sữa đẵ từng chẳng thèm ti.
Từ khi biết đứng bằng đôi chân nhỏ bám vịn khắp xung quanh… để biết thèm một bàn tay dìu dắt với gân xanh đã nổi đầy.
Từ khi biết ăn từng muỗng với vụn cơm rơi đầy…để biết thèm một làn môi mơm mớm sợ nóng làm bỏng con.
Cách ngắm một buổi hoàng hôn qua …để lắng nghe ngày trôi lặng lẽ và để biết thèm một sớm mai thôi ngủ lười bỏ lỡ khi ngán một buổi đến trường.
Cách ngắm những con đường qua… để biết thèm một cảm giác sống không quạnh quẽ khi biết ngoài kia vẫn có nhiều cuộc sống khác ở xung quanh.
Những món đồ chơi nhỏ giá trị chẳng là gì …để biết thèm một cảm giác sở hữu và sướng vui không phải là tự có.
Khoảnh khắc đợi chờ một tiếng xe khi chiều tàn, đêm xuống ở một góc nhà…để biết thèm mấy tiếng cãi vã giữa thằng ku với ông già ở mỗi lần trận giả.
Giây phút ngang tàng hay ngỡ ngàng khi đã biết chọc cười (dù rằng chẳng biết cười chi?)…để biết thèm sự ngô nghê mà những kẻ sống lâu tìm lâu rồi chẳng gặp.
…
Và mai đây học tiếp về một cảm giác thèm như ông già đang học
Về một phiên chợ chở quá nhiều tuổi thơ … để biết thèm những mái đầu sương trắng đi đâu rồi để sạp vắng trống trơn.
Về ghế đá công viên qua nhiều lần tới… để biết thèm những đôi tình nhân trẻ, già ngồi ủ ấm những giấc mơ.
Về những cảm xúc từ cuộc đời mang đến… để ghi chép lại sợ sóng gió thời gian bạc tình thổi bay.
…
Vậy đấy thằng ku ạ! Cứ thế học với ông già nhé về một cảm giác thèm để biết mình thiếu thốn và quí trọng những gì ta đang có từ cuộc sống xung quanh.
Vậy đấy thằng ku ạ! Mấy lời từ ông già “ghẻ” thích hay ngồi kể về một câu chuyện rừng già, có đôi vợ chồng sinh ra được thằng ku được tròn bao ngày tháng…ở một sớm mùa xuân. Dặn dò.
(P/s: Trích nhật ký của cha – xuân Ất Mùi)
(Ảnh: Internet)
(Ảnh: Internet)