Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may.
Ừ thì mười tám tuổi là cái tuổi mà nó bỏ lại phố núi bảng lãng sương với những con đường gợn sóng nhấp nhô như lòng người phố núi ở mỗi độ đông qua xuân đến, để đến với phố thị Sài Gòn khi con tim trẻ thao thức tìm hiểu những điều mới mẻ chỉ có thể nghe, thấy qua tivi hay đài phát, dăm ba câu chuyện giữ lại lòng khi nghe đâu đó có vài đứa bạn đã từng xuống dưới miền xuôi về kể. Ở nơi đó phố thị náo nhiệt, con người hối hả và nhiều thứ ở đây tìm không ra. Thế là là đi. Đơn giản vậy thôi. Con tim trẻ vẫn còn ngơ ngác gió heo may.
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài
Ừ thì qua mười tám, vượt ngưỡng hai mươi.
Hết ngồi lê lếch ở ghế nhà trường rồi tiến đến ghồi bệch dí trên ghế công ty để rồi đêm về lếch lê một quán café hay mẫn mê ở tiếng nhạc phát hết công suất giửa men cồn và khói thuốc. Nụ cười, cười nụ những câu chuyện về sau chẳng hiểu vì sao lại có thể cười dễ dàng. Chắc là để phố núi nằm lại, phố thị hòa tan để không ai lan man ngồi phân biệt. Mĩm cười, cười mĩm đời vụt trôi khi nào chẳng hiểu chỉ thấy lang thang qua tháng ngày với phấn son, quần áo để ngày về quần áo với son phấn. Mây ngây ngô không còn, tóc dài đã bay bớt đâu mấy phần.
Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Mascara, kéo mi dài thêm phần đuôi, sợi dài đâu không thấy, chỉ thấy mắt kẻ nâu hỏm sâu. Giật mình. Phấn son nào trang điểm đã không cần sâu sắc vẫn mặn mà bởi tuổi nào bù đắp. Lẻ loi. Dỗ dành. Vẫn còn thừa tuổi cho nó kiếm tìm hơi ấm cho riêng mình. Vỗ về. Vẫn còn thừa giờ cho nó tìm gặp một bờ vai. Vân vê. Quần áo sậm màu, họa tiết nhỏ đơn, chiều dọc đặt lòng. Mơn man. Ngực trần chẳng ngại trong một vòng tay đầy tình. Tự tưởng. Vẫn còn ở đâu đó sẽ có một vòng tay vòng phía sau nó. Đợi chờ.
Cho mỗi lần nắng sớm vẫn còn ngủ vùi, mắt sâu đã dậy, phấn son lại đầy bàn, tô điểm một dung nhan để bắt đầu một ngày mới – bắt đầu một ngày làm. Không phải yêu nghề; với nó công việc đấy chỉ đầy những lời chửi bới, ấm ức phấn nhiều, ngực đầy tức tối mỗi cuộc gọi vừa xong. Chẳng phải yêu việc; với nó nghề nghiệp đấy chỉ thấy chẳng có ngày mai, chỉ có những gương mặt thỏ, nai che đi phần sói dại với những thiệt hại tính toan, nhủ lòng tự mình bảo vệ mình bẳng mấy câu rủa khinh. Lén nhìn. Hình như anh thích mấy từ khinh rủa. Đ…phải cao và M…phải vang, thấy miệng anh cười mĩm. Tự dưng. Đất trời lặng gió.
Cho mỗi khi đêm về, nằm bên tiếng nói anh, gương mặt anh đã mấy phần ăn nắng, gió xé mấy lần ho, cơ bắp vẫn căng tràn, vòng ôm bầu ngực trẻ, bất chợt mấy lần rung bởi mấy lần hơi dập. Nhập nhòa. Ẫm ướt. Giật mình. Kính đã nhòa sương. Đông về một lần nữa. Giấc mơ làm đàn bà. Vẫn ở xa mịt mù.
Đông về một lần nữa. Anh giờ nằm đấy có trở trăn khi tay ôm người vợ trẻ với cạnh bên có tiếng trẻ phì phò sau một trận chơi đùa?
Đông về một lần nữa rồi đông ở mãi được không? Để giấc mơ làm đàn bà không mãi xa mịt mù.
Tự hờn. Đấy có phải là yêu không? Tự tủi. Đấy có phải là do diễn suy quá nhiều? Tự thèm. Tuổi nào ngơ ngác tìm gió heo may.
Em xin tuổi nào còn còn tuổi nào cho nhau
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sầu
Em xin tuổi nào
Còn tuổi trời hư vô
Ban tay che dấu lệ nhòa
(Ảnh Sưu Tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét