Được thôi. Hắn thả lưng về phía ghế, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng
như nanh sói với tôi, như thể hắn lấy lại thế thượng phong sau khi nghe tôi nói
muốn biết việc hắn đào mộ người vợ đã chết và lấy nội tạng người chết để làm gì
vì đến giờ thì không một ai biết được những nội tạng ấy ở đâu và làm gì.
Thế anh có tin rằng thế giới này có Ma
không!? Hắn nhấn mạnh vào chữ Ma,
thanh quản hắn rung nhẹ khi nói đến từ này rồi hắn chậm rãi châm điếu thuốc tiếp
theo.
Tôi muốn cho anh biết điều này, bác sĩ ạ.
Thứ nhất, tôi ngồi đây không phải là tình cờ. Thứ hai, tôi tìm được ông cũng
không phải là tình cờ & cuối cùng tôi biết được câu chuyện của ông...càng
không phải là...tình cờ và chúng ta không còn nhiều thời gian. Ông nghe thấy chứ... !?
Tôi nhanh chóng dập tắt nụ cười đang đắc
thắng và khiêu chiến kia, tôi muốn nhanh chóng kết thúc vụ này thay vì phải
liên tục những màn chiến đấu tâm lý vô nghĩa.
Tôi hỏi vì đến giờ tôi vẫn lẩn quẩn
trong việc đi tìm người giải đáp cho câu chuyện của chính mình! Hắn thả người xuống ghế và bắt đầu một câu chuyện úp mở.
Tôi
nhướng mày lên biểu thị một chút lắng nghe và một chút khó hiểu, đợi chờ cho những
diễn biến tiếp theo sau câu mở đầu.
Đó là về Ma. Ha ha. Nghe thật buồn cười
khi từ đó lại được thoát ra từ miệng một người học và làm việc hơn hai mươi năm
trong ngành y, một người luôn tiếp xúc với khoa học và những giải thích logic.
Một thế giới hoàn toàn không có sự tồn tại của bóng đen hay những gì ma quái. Hắn bắt đầu nói, đầu hắn hơi nghiêng về phía phái, vài sợi
tóc rớt xuống như một gã lãng tử đầy tâm trạng. Nói công bằng, hắn là một tên dễ
nhìn với gương mặt góc cạnh, một mái tóc đen bồng bềnh gắn trên một gương mặt
trắng, đôi mắt trũng sâu và chiếc mũi dài, hai bên xương má nhô ra làm cho chiếc
cằm như dài hơn làm cho khuôn mặt hắn toát lên một vẻ lạnh lùng và bí ẩn.
Thế mà tôi đã không sao lý giải về việc
ấy. Hắn thả một làn khói. Đó là vào thứ sáu, ngày 13 của tiết hạ chí.
Tôi
bắt đầu đi vào câu chuyện của hắn một cách chầm chậm. Thời gian xung quanh giữa
tôi và hắn như một ông già cao tuổi đang lê bước mệt mõi và thở dốc.
Tôi thấy một người phụ nữ trạc tuổi tứ
tuần với gương mặt khá hiền hậu và trẻ hơn so với tuổi là kiểu tóc cắt ngắn quá vai, cúp
vào trong. Khuôn mặt như gọn hơn với mái tóc cắt ngang trên vầng trán giao với
chân mày tạo điểm nhấn cho đôi mắt đen, lấy sóng mũi làm tâm điểm phân cách, kết
hợp cùng đôi môi mộng đang nằm bất động trên chiếc giường kiểu cổ điển khá lớn
giữa phòng với bên cạnh là một chiếc nôi màu trắng, cùng tông màu với chiếc giường
và drap trãi. Người phụ nữ đang nằm bất động bắt đầu dịch chuyển cặp mắt từ phía
trần nhà với chiếc đèn trùm màu đen quái lạ với vài giọt nước đang chảy xuống, xuống phía bên trái thấy một người đàn ông đang mĩm cười với mình, chuyển sang phía phải có một
người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi hát ru cho đứa bé kháu khỉnh nằm ngủ trong nôi và gương
mặt của người phụ nữ càng lúc càng biến sắc khi bắt gặp một đứa nhóc đang ngồi
phía dưới cái nôi với một đôi mặt đen quánh cùng làn da trắng bệch chỉ có độc
nhất một chiếc quần tả đang nhìn sợ hải khi nhận ra người phụ nữ đã phát hiện
mình. Nhìn dáng thằng nhóc ngồi dưới nôi chắc chỉ được vài tháng tuổi, ấy vậy
mà khi bị phát hiện, thằng nhóc bắt đầu đứng dậy và chạy thật nhanh vào góc tối
của căn phòng sâu hun hút không thấy điểm cuối khi trên tay cầm một vật gì đỏ
thẩm trong tiếng thét thất thanh của người phụ nữ.
Đó là giấc mơ của vợ tôi. Đúng bốn tuần
sau, khám phát hiện đã mang thai một tháng. Sau sáu tháng bình thường, tim thai
biến mất một cách khó hiểu, mọi thiết bị y tế tiên tiến nhất đều không phát hiện
ra và sau khi hội chuẩn, kết quả cuối cùng được đưa ra là bác sĩ chuẩn đoán sai
ngay từ lần đầu tiên. Hắn kết
thúc câu chuyện một cách vô thức khi nhận thấy sự nhập tâm của tôi vào câu chuyện
của vợ hắn.
Chuẩn đoán sai!? Tôi bắt đầu thoát ra câu chuyện bằng cách đặt câu hỏi.
Ha ha. Phải. Một bác sĩ với hơn hai
mươi năm kinh nghiệm, không biết đã chuẩn đoán, điều trị cho bao nhiêu đứa bé lại
phải cúi đầu chấp nhận với hội đồng y khoa về rằng đó là chuẩn đoán sai lầm cho
chính đứa con ruột của mình để được tiếp tục làm việc và mua lại sự im lặng từ
phía hội đồng cho việc chuẩn đoán sai lầm đó. Hắn bổng nhiên bật cười giòn giã như vừa nhớ lại một câu
chuyện hài hước đã từ lâu quên mất.
Và anh biết không, đó không chỉ là giấc
mơ của riêng vợ tôi mà đó cũng là giấc mơ của tôi. Vợ tôi không biết rằng tôi
cũng mơ giấc mơ tương tự trong cùng đêm đó nhưng với kiến thức và thời đại tôi
đang sống, những thứ về ma quỷ sẽ không và không được phát ra từ miệng của tôi,
một trong những đứa con, đứa cháu, đứa chắt của Hipporates với lời thề được lập.
Hắn nhìn tôi với ánh mắt sâu hút đầy đau
thương, giận dữ và mâu thuẫn.
( Ảnh: Sưu Tầm)
( Ảnh: Sưu Tầm)
Phỏng
vấn tử tù – phần 1 : http://chienphan.blogspot.com/2013/09/phong-van-tu-tu-phong-giam.html