Câu
chuyện về nàng vũ nữ Vasavadatta lừng danh khắp thành Mathura về nhan sắc, giọng
hát & điệu múa đã ngộ ra sau khi gặp gỡ nhà sư Upagupta lúc cùng cực nhất
khi mang bệnh dịch trên người và bị vứt bỏ ngoài thành. Đời người như mộng!
Những
tưởng rằng đấy chỉ là điển tích, khó tìm được những minh chứng tương đồng ở cuộc
đời đi hơn nửa chặng, để nhắc nhở rằng ta phải sống thế nào. Thời gian phôi pha
trí nhớ, cho đến một ngày bắt gặp về vài điều chứng minh cho triết lý ấy.
Người
anh. Thân hay không thân rất khó định nghĩa ở cuộc sống này. Với anh, gắn với đời
nó là những khoảnh khắc trao đổi về nhiều thứ của công việc và cuộc sống; đa phần
học hỏi từ những tìm tòi, khám khá của anh qua việc miệt mài trên trang sách. Nó
nghĩ rằng anh khá viên mãn và hài hòa cuộc sống của mình trên con đường lựa chọn
vì đã từng một lần đặt câu hỏi: Anh có hỏi hối hận về con đường mình đã chọn
không!? Dĩ nhiên, từ không đặt ở đầu cửa miệng về tâm thức & câu chuyện anh
sẽ chia, nó nghĩ đấy là câu hỏi thừa.
Nhớ.
Ở một chiều nắng chuẩn bị đi chơi, nhớ ngày sinh anh, gọi điện với món quà vừa
tìm ứng ý để tặng anh. Nhẹ nhàng, anh nói đã có kế hoạch cho ngày ấy theo một
cách riêng của bản thân mình: Anh về quê ẹm ạ! Tập cho những đứa trẻ mấy trò đồng
quê. Tưởng tượng. Tiếng dế râm ran như đang thưởng thức nồng nàn lòng đất xốp
xang và những đứa trẻ may mắn ấy sẽ nhớ mãi những năm tháng này – những năm
tháng không bị tước đoạt mấy trò ấu thơ.
Tỉnh.
Ở một chiều nắng trốn đi mất tích, nó gọi điện anh gặn hỏi để cho ra một vài điều
lúc mắt thả trên sông Sài Gòn đang thu nhặt nắng vàng còn sót lại với dòng nước
như đứng lặng thinh. Ru đời. Anh đang phải chiến đấu với một trong những mất
mát của đời mình. Sự ra đi quá đột ngột đã khiến cho những tìm tòi khám phá gần
như mất biệt, giã từ những ngày tháng vui vẻ,
Giờ
đây, văng vẳng lời anh nói. Lúc hấp hối là con người ta nuối tiếc. Nó chưa hiểu
hết điều anh nói. Đến giờ này, ít nhiều đã vỡ lẻ nhưng chưa cảm nhận hết được nỗi
niềm ấy vì kinh nghiệm chưa từng và chẳng muốn niếm trãi điều ấy. Giờ này. Ít
nhiều tiếc nuối dù rằng anh đã trấn an vì anh chẳng nói với ai thì có gì phải
thấy chạnh lòng. Đau thương. Người đàn ông nhốt mình trong công việc & căn
nhà trống, những đứa con của anh đã bỏ lại Sài Gòn để tìm kiến thức ở một
phương trời mới.
“Ngày
tàn im nắng, yêu người làm tóc trắng, tâm sự làm đêm đau”. Nó chỉ để lại câu
nói: khi nào cần thì anh cứ gọi em. Vì trong khoảnh khắc này thật lòng nó không
hiểu hết, nếu có tiếp tục chỉ là mấy câu sáo rỗng về cảm thông và chia sẻ. “Thôi
cũng đành cuối xuống, cho mộng đời thoát đi”. Món quà tặng anh vẫn còn nằm ở
bên cạnh bàn.
Đứa
em. Thân hay không thân rất khó định nghĩa ở cuộc sống này. Thẳng nhóc ấy bắt đầu
ấu thơ của đời mình với người bà lớn khôn, hai đấng sinh thành ở hai phương trời
khác biệt. Chuyện đời. Mưu sinh kiếm sống ở cái tuổi người gọi mái đầu xanh, thấy
thời gian và nụ cười làm lành mọi vết thương trong ánh mắt rạng ngời sức sống.
Lem
màu. Cuộc sống pha chế trộn không chỉ có trắng, đen, hòa lẫn và thu hút nhất có
cả gam mau tươi xanh mộng ảo. Trượt dài. Nó gặp thằng nhóc trên facebook nhiều
hơn ngoài đời sau lần đầu start up dỡ dang ấy. Mọi thứ gần như đã để lại phía
sau.
Nhớ.
Ở một đêm rỉ rã mưa khóc. Tiếng mưa như tiếng nhạc đang vào những lời cuối. Thâu
đêm bên những giọt nước cay xè. Thằng nhóc nói điều gì cũng chẳng nhớ, chỉ biết
rằng lòng thấy nặng nề thêm. Sau mộng đầu tang vỡ, gặp em ở mấy lần người tình
dẫn nó đến với kệ kinh. Lâu rồi. Nghe những đứa nhóc khác nói rằng thằng nhóc
giờ không còn lắng lo.
Tỉnh.
Ở một đêm rỉ rã mưa than. Tiếng mưa như tiếng nhạc đang vào những lời đầu. Thâu
đêm nhìn những dòng comment qua lại, báo về một quyết định tương lai. Thằng
nhóc sẽ về với kinh kệ, nằm dưới chân Phật.
“Có
buồn nhưng vẫn chưa bao giờ bằng hôm nay!” Phải chăng bước chân trẻ ấy mệt mõi
rồi với những chuyến đi. Riêng mình. Vũ Thành An nói sai ở lúc này!? Nó chỉ hỏi:
đã suy nghĩ kỹ chưa! Dĩ nhiên, từ “rồi” đặt ở dòng tin ref. Phải chăng bước
chân trẻ ấy đã tìm được cho mình một lối đi giữa tựa mộng nhân sinh này!