Chiến Phan

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015

Life is a book


 photo tumblr_n3ch7swdTA1sj4yavo1_500_zpsf766476b.jpg
Chị hỏi: Ăn ở thế nào mà lắm người ra đi vậy? Nó thừ người ra một khắc, ấp úng loay hoay tìm câu trả lời khi cái chất bỗ bã, sằng sặc cười như dại thường trực đâu mất; chỉ còn sự lúng túng như đứa ăn trộm bị bắt quả tang. Sài Gòn nắng trưa hạ phôi phai, bóng dáng những con người đi dọc khắp showroom. Rộn rã.
Anh hỏi trong một câu đùa, chẳng thiết tha lời đáp: Chiến là chiến bại hay là chiến gì!? Giọng anh chùn xuống ở cuối câu. Sài Gòn mãng trời đâu đó xuất hiện những cơn mưa. Vội vã. Tự bao giờ câu chuyện đã trở thành một cuộc chiến!? Theo cách gọi của nhiều người. Đấy có phải là nguồn cơn!? 
Ở một đêm hè, con đường vốn lặng lẽ với màn đêm bao phũ thân quen, rộn rã những bước chân đi ngày ấy, nó cũng từng nghe anh đưa ra một nhận xét về nó: không phải dạng thường, Chiến là chiến mã đấy. Nó cười, đáp lại cho qua: đường xa mới biết sức ngựa. Trả lời cho những buổi đầu đặt chân vào thế giới của gã khổng lồ Toyota này. Cách biệt bảy năm từ cái kiểu ngông nghênh, bất cần dạo đầu, giờ xa vắng khi nào chẳng hay. Hỏi: có còn không!?
Em nói: Anh đã có nhiều đổi thay. Nó thức gần trọn đêm. Sài Gòn mưa đêm rĩ rã, nghe rõ từng tiếng xe qua nhanh chậm với nhịp thời gian. Thằng nhóc phì phò trong giấc mộng đêm hè thấy ông già chọc nghẹo, cựa mình khóc mấy tiếng o e. 
Cuộc sống giống như một cuốn sách. Một vài chương khá buồn, một số chương hạnh phúc và một số chương rất thú vị. Nhưng bạn chưa bao giờ lật thử một trang bạn sẽ không bao giờ biết tiếp chương tiếp theo.
Nó chẳng biết đang nằm ở chương nào khi vẫn còn đang dang dỡ viết, chỉ biết rằng đời đã sang trang. 
Mấy lần. Tự nói. Nó đó gọi là đam mê. Muốn cháy rực rỡ đến tàn tro. Dù rằng trong khốn khó đã bắt đầu xuất hiện những cú điện thoại, tín nhắn rác ngoài vùng mong muốn. Lẫm nhẫm. Chắc phải nhìn lại: xem cách ăn ở thế nào!? Hay suy nghĩ theo cách chị cười: khó quá cho qua.   
Sài Gòn bắt đầu mưa hỉ hả. Tiếng nhạc chờ báo hiệu có cuộc gọi ở miền xuôi, chắc trong lòng người phụ nữ ấy thấy có gì xốn xang dù phần đời giờ đang gắn bên kinh kệ. Nó cho lỡ một cuộc gọi để người phụ nữ ấy bớt phần lắng lo vì sợ một lần nữa bị bắt mạch cảm xúc giữa dòng lơ ngơ. 
Anh gọi: ngày...tháng...đó, có sấp xếp về được cùng anh? Nó trả lời: có chứ sao không? để chủ động xem về cùng hay về trên một chuyến xe đò đêm. Book mấy ngày phép ở giữa đêm hè văng vẳng tiếng ếch kêu đâu đó vọng về từ dưới tán lá tuổi thơ.
Nó, em & thằng nhóc trong giấc mộng đêm hè thấy ông già chọc nghẹo, cựa mình khóc mấy tiếng o e. 



Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

Đời sales (6): Đời ta mấy lần vui khi tạ từ!?

Đôi khi, cảm xúc cần được nuôi dưỡng khi cuộc sống, công việc đã bắt ta sử dụng lý trí quá nhiều. 
 photo xem-va-cam-nhan-nhung-hinh-anh-buon-ve-tinh-yeu-2_zps48abf2ae.jpg
Em nói: anh ấy chọn ngày đẹp 5/5/2015 để nộp đơn. Nó nghe. Thấy chút gí đấy gọi là lưu luyến của một kẻ sắp ra đi. Vấn vương trong đó hai từ để lại: dễ nhớ. 
Một chặng đường. 
Ngót nghét gần bảy năm. Từ trong một ngày cũ – buổi ban đầu. Từ lạ, ghét, thành thân thông qua một người chị. Sài Gòn nắng đổ, mưa dầm làm con đường lầm lũi dường như thêm lỗi lầm với những hoạch định chưa tính ở những vùng trời tuổi trẻ độc thân ấy. 
Rồi cũng đi qua những ngày ấy như tua lẹ một thước phim – thuở ban đầu của cuộc sống không còn độc thân. Xuất hiện mấy ngã rẽ ở những con đường lựa chọn hoạch định cho chính bản thân mình. Rong ruổi. Chị là người đầu tiên rời khỏi con tàu TFS ấy để bước xuống một sân ga ở một khoảng trời cách xa vạn dậm. Rối lòng. Sài Gòn nắng tắt, mưa tạt làm con đường giờ ghập ghềnh hơn cả xưa đi khi những trách nhiệm và hoạch định bắt đầu ghì lại lại bước chân và đôi vai đã thôi không còn thấy nhẹ nhàng. 
Một đoản ca. 
Hát lại giữa dàn đồng ca chơi bị chỏi tông lúc đầu bởi tiếng xe rộn rã không đều với tiếng ly chạm và giọng thiết tha chỉ vào nhịp lúc mưa giăng. Hai thằng nhóc trẻ, khóc đời trẻ con, tạm gọi là đàn ông khi đã sống lâu bắt đầu hồi tưởng lại: ở một quảng đời bơ vơ với những mộng mơ huyền ảo, khi nghĩ cuộc sống đầy mây hồng trôi giữa trời trong xanh. Sài Gòn mưa đổ như khóc thay hai gã vẫn xùng xình một lối đi. Chấp vá. 
 photo tumblr_n1n4ioq6fF1sj4yavo1_500_zpsafb6b51a.jpg 
Một lời chào. 
Trong im lặng. Tất cả đều bị nhấn chìm trong không khí ấy. Trơ. Lơ. Với những gì đang xảy ra và tất cả chỉ còn lại là cảm xúc đắng cay, bạc bẽo trong khoảnh khắc người đi? Và chẳng biết sẽ lên con tàu nào kế tiếp, chỉ biết là có người vừa xuống một sân ga. Tơi tả. Sài Gòn lúc ấy bắt đầu rỉ rả một cơn mưa.
Nó mở ra, chép lại vài dòng. Sợ rằng quên khi người đi muốn nhớ. Dù rằng lý trí đã rõ nhưng cảm xúc vẫn chưa thông vì câu hỏi vẫn chưa tìm ra lời giải. Trọn tình. 
Thiếu thời Huynh đệ nhất chính mộng 
Tàn cuộc truyền thù, vạn đạo chia?
(Sài Gòn, ngày 20/06/2015. P/s: Ngày thằng bạn nó bước xuống một sân ga, tạm biệt con tàu đã gắn bó gần 7 năm trong một tâm trạng hỗn độn tiếc thương, buồn bã, giận dữ và đắng cay)

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2015

Đời Sales (5): Nếu như được lựa chọn

Nếu bây giờ, được lựa chọn thêm lần nữa; thì chắc có lẽ nó vẫn sẽ yêu sales như ngày xưa 
 photo tumblr_n06x85nimx1sj4yavo1_500_zpsc19506a3.jpg
Trời Sài Gòn ở độ tháng tư đang trấn lột mồ hôi của những con người đang vội vã theo một đích đến định sẵn cho riêng mình qua các con đường quen thuộc đến quên tên. Thằng nhóc gọi nó ở một trời miền Trung nắng lưu manh cũng đang chơi trò trấn lột mồ hôi. 
… 
Thanh Hóa. Nhớ. Lần đầu tìm đến để kết nối một nhịp cầu với câu chuyện nó kể về nhân vật Triệu Tử Long trong giấc mơ của Lưu Bị: vọng tử thành long. Khi các phân tử nhiệt huyết dò được cùng bước sóng nghề nghiệp. Nó chia sẽ với thằng nhóc một câu thay cho lời chào: hãy bước ra bên ngoài kia vì Toyota còn rất rộng, đừng lấy thước đo mãi chỉ ở nơi này làm sao biết được ngoài đấy nông sâu. 
Sài Gòn. Chín tháng sau đó. Thằng nhóc trở thành một trong những best sales về bán xe của đại lý mình và tài chính nói riêng. Ăn mừng qua một cuộc gọi sau vài lần thằng nhóc gọi khi nó lướt vội trên những con đường Sài phố để cập nhật kết quả của cá nhân hiện tại khi thằng nhóc không thấy nó đến phát thưởng như từng hứa. 
 photo 12690628347160_zps431ccc4d.jpg
Hà Nội. Ba tháng tiếp theo. Trời bắt đầu đỏng đánh trong không khi nóng lạnh bất thường. Thằng nhóc vui mừng khi gặp lại nó sau một cuộc gọi tưởng đùa rằng thằng nhóc sẽ gặp nó khi đến với buổi đào tạo ở miền Bắc xa xôi ấy. Lửng lơ. Thằng nhóc nói về những đổi thay và sự ức chế đâu đó tồn tại phía sau đồng tử vọng về phía xa xăm, thấy sao mịt mờ lối đi. Lơ lửng. Nó chia sẽ với thằng nhóc một câu thay cho lời chào: vì cuộc sống không bao giờ hoàn hảo và chẳng mấy ai tìm thấy được đam mê. 

 photo 10072137142822eba4_zpsd4130e47.jpg
Nó ước ao trời Sài Gòn khóc thật nhiều lúc ấy để nó có thể ngồi ngắm mưa bay ở bên trong tấm kính che tưởng tượng về đất trời Thanh Hóa ấy, có thằng nhóc gọi điện để gửi một lời chào tạm biệt. Rát đau. Một lời chào từ biệt một mái nhà Toyota sau những năm tháng yêu đương mặn mà với nơi đã từng gắn bó. 
Với đằng sau đó là những dự định của riêng mình, thằng nhóc vẫn không dấu được nổi niềm đam mê về một nghề nghiệp đã gắn bó nhưng chỉ vì muốn thoát ra khỏi sự tù đọng muốn bóp chết sự sáng tạo, đổi thay và một phần sự nóng nảy của tuổi trẻ như tốc độ truyền sóng tăng đột biến kích thẳng vào con tim. Đau nhói. Nó cắt ngang câu chuyện để cuộc chuyện trò không phải dành để khóc than sau những thuyết phục không thành. 
Sài Gòn. Trời nắng tang hoang. 
Nó để lại thằng nhóc một câu thay cho lời chào: Cám ơn vì chú vẫn còn nhớ anh. Hãy tự tin và bước đi đừng từ bỏ một khi đã chọn
Đầu Thanh Hóa nhắn: hẹn gặp anh ở một ngày em vào Sài Gòn
Chắc lúc đó trời sẽ lộng gió, rồi tiếp đến cơn mưa rĩ rã trên một mái nhà, ly cà phê dậy một mùi hương thức tỉnh một đam mê. 
(P/s: Tặng thằng em Nguyễn Thế Quyền. Tiến lên nhé ở một đất trời tự do)
(Ảnh: Sưu tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...