Hà Nội ngày về lại khác xưa mấy lần. Không có cái nắng oi ả của những buổi trưa hè cháy da hay cơn mưa rỉ rả như xầm xì với người dân thủ đô rằng làm vậy để hả hê cho bỏ những ngày gã nắng dầm dề chẳng chịu bước đi.
Hà Nội ngày về lại khác xưa mấy lần, trốn cái rét căm căm, chui vào trong chăn ấm, gõ những con chữ tung tăn với cảm xúc khác xưa chục lần khi chiều buông nhẹ nhè, tiếng đất thở như thủ thỉ với gió về nhịp sống lạc thầm. Ở giữa căn phòng trống, trốn cái lạnh bên ngoài, sưởi ấm bằng chăn dày và nổi nhớ. Ông già với thằng ku.
Trên khung hình trí nhớ, lồng khoảnh khắc vào trong. Ông già ở phía dưới, thằng ku ngồi phía trên, làm trò như mọi bận, ngón đan vào tóc rối, màu chưa kịp hóa mây bay chỉ như than đốt tàn, bụi tro vươn đâu đấy.
Mấy bận, thằng ku cười hé miệng, thích thú với trò chơi chỉ có ngón tay non và tóc rối, lộ vài cái răng đầu giữa nắng hoang đời phố.
Mấy lần, thằng ku chẳng buồn cười, tập trung với trò chơi, giữ muỗng bằng môi non, hết lên rồi lại xuống như bắt gặp đôi lần ở nhà sư và chiếc mõ từ những buổi kệ kinh, Phât ở bên trên nhìn những tín đồ thành kính.
Trên khung hình trí nhớ, lồng khoảnh khắc vào trong. Một ảnh hình xuất hiện sau hình ảnh đầu tiên, giữa ông già và thằng ku còn một gã đàn ông cùng chung một dòng máu, đau đáu về cuộc đời khi chọn cho mình một lối đi riêng. Lặng thầm và đau đớn.
Hoàn cảnh. Ít khi dùng từ ấy vì nghe sao nghiệt ngã, ở sau làn khói thuốc, thấy mái tóc anh đấy có mấy sợi đã tiệp màu khói bay khi nói về điều ấy. Dặn dò như chia ly, sắp đặt những dự phòng, tính cả chuyện ra đi. Bất chợt. Nhói đau. Hạnh phúc nào cho gã đàn ông ấy khi vật chất đủ đầy?
Hà Nội ngày trở về, hai khung hình trí nhớ, lồng khoảnh khắc vào trong, cái lạnh vào lúc nào, qua phòng xuyên chăn ấm, vào đến tận bên trong, làm con tim đau buốt.
Giữa hai khung hình ấy, gấp lại vào ngăn tim, sợ trí nhớ dò tìm, niềm vui và day dứt, hạnh phúc và lắng lo…Thôi thì thôi giữ lại, rãnh rỗi sẽ lôi ra, để biết tim mình đập, một nhịp điệu nhân đôi.
(Ảnh sưu tầm)