Chiến Phan

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

Gửi em gái tôi – đứa em ngồi bán những ước mơ đổi đời

Sài Gòn mưa đổ giữa ban trưa. Mây đen phũ đầy phía trời xa ở trên tầm cao với của tòa nhà, nước quấn lấy quấn để mặt kính rồi trôi tuột tự do.
Người bên dưới chi chít như những chú kiến nhỏ bỏ chạy tán loạn không theo hàng ngũ khi nước rơi vào tổ. Bổng dưng. 
 photo 82781350ed2b4d8398e_zps88b79df6.jpg Đâu đó trong đầu tìm đến hình ảnh em của gần đây gìn giữ như ký ức sợ phôi phai bởi cuộc sống xốn xang với ngỗn ngang nhiều điều. 
Muốn nói với em lúc này một câu. 
Trời mưa quá em ơi! 
Ấn tượng về em tôi lạc loài một hình ảnh bắt chợt chen ngang giữa đời thường mộc mạc. Cánh chim én nhỏ ngồi trong lạc loài giữa con đường có lá me bay; Phùng Khắc Khoan, chắc rằng chẳng thương ai nhớ ai vì tuổi đời chỉ tầm vượt ngưỡng mười năm.
 photo 13125014f2c9ca0a9487.jpg 
Góc trời kia em tôi ngồi trốn nắng dưới hàng me, ở một góc vỉa hè nhà ai tường cao cửa lớn hoa giăng ngoài ngõ không biết có bao lần chạy vội cho kịp những bận đuổi xua, thấy tóc tết hai bên vẫn bị nắng hung hăn giày xéo những sợi quăn vàng úa. Có phải vì đói nghèo làm tóc úa màu phai!? 
Mưa bắt đầu xuyên lá, đánh đấm những tàng cây, tuôn chảy theo nhiều đường, mặt phố người lưa thưa. 
Còn mưa đến bao lâu? 
Áo em tôi bạc màu, áo khoác đỏ sờn vay, bó gối ở một góc, Phùng Khắc Khoan – Nguyễn Đình Chiểu, ngồi bán những giấc mơ đổi đời. Mưa rồi! Trú ở góc nào để ôm vào lòng sợ ướt những giấc mơ vậy em tôi!? 
 photo 827813501548e988458_zpse50af3f1.jpg 
Góc trời kia, chim én chẳng thương ai sao lại phải đợi chờ? 
Có chăng là những ai dừng lại ở một lúc đỏ đèn ngồi mua một giấc mơ. Đổi đời. Em gái tôi cũng thầm mơ một giấc mơ riêng mình bên chú mèo máy Đôrêmon ở cuốn truyện mất bìa, quăn góc, nhàu nát nó thấy em đọc những lần qua. 
Muốn hỏi. 
Ai đó đi qua có nhìn lại, thấy em gái tôi ngồi trong tội tình!?
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

Có gã nhà quê lên tỉnh đã không còn biết đến “quê” là gì


Nhớ 
Cái gã nhà quê lần đầu lên tỉnh. Đua chen. Tìm kiếm những bộ đồ hợp mode, mấy câu chuyện hợp thời, ngồi vắt vẻo với bạn bè nơi góc quán – góc phố nhộn nhịp những người qua, không biết có nhạt nhòa không giữa từng ấy người, chỉ biết ngồi đồng trông về đường xá với những câu chuyện chẳng ra đầu cuối, chỉ biết hể hả cho qua, nghĩ tháng ngày là chuyện vặt. Trốn tránh một từ “quê”.
photo hengkileephoto6-640x357_zpsd8fde170.jpg Giờ 
Cái gã nhà quê mấy lần nhớ tỉnh. Lơ ngơ. Xộc xệch áo quần, đầu tóc chẳng thiết tha, mặc phố phường nghiêng ngã khi trong đầu đã định hình ra những lối đi tạm thời. Bỏ xó một từ “quê”. 
photo hengkileephoto5-640x690_zps7e73bb25.jpg 
Nhớ
Cái gã nhà quê lần đầu lên tỉnh, gói gém lắm đồ, được gì mang hết, bộ dạng hiên ngang sợ ai đó nhìn sang thấy mình lếch thếch, biết tỉnh lẻ xa quê, học đòi giữa phố, chắc lẫn một từ “quê”. 
photo hengkileephoto7-640x434_zps778b7e67.jpg Rồi
Cái gã nhà quê mấy bận về nhà, mừng như đi hội chỉ vác mình không, mặc người nhìn ngó, quần sọc áo thun, tưởng phường trộm cướp đang vào giấc ngủ sâu trên chuyến xe về lại ở giữa đêm hè hay một sớm mùa đông khi lòng gã ôm ấp một giấc mộng con chưa thành. Mất tích một từ “quê”? 
Giờ
Cái gã nhà quê không còn như lần đầu lên tỉnh, chở đủ thứ đồ tay xách nách mang, chẳng màng áo quần đầu tóc, chỉ biết trấn an rằng trên răng dưới dép, ví đầy là đủ. 
photo 13125014ef842c8526ef.jpg 
Trong giấc ngủ nông sâu, tranh thủ cho vừa kịp, sợ tiếng khóc ê a ở đầu hôm sớm phố hay giữa khuya chập chờn đánh thức một ngày sau với thân đầy phận mới. 
Trong giấc ngủ nông sâu tìm đâu đó giữa đêm, thấy tóc hóa mây bay ở giữa căn phòng trống vắng, nghe hơi thở mệt nhoài, bị đánh thức nữa đêm bởi tiếng gió lùa qua cửa tưởng cái gã nhà quê về. Giật mình. Đấy vẫn là chiêm bao, mò tìm trong ký ức, đâu rồi một chữ “quê”!?
(Ảnh: Sưu tầm)
***

Nhớ thuở...

Cái gã nhà quê lần đầu đặt chân lên phố thị xa hoa. Đứa chen dữ dội. Mắt láo liên tìm kiếm những bộ đồ hợp mốt thời thượng, những câu chuyện vàng son hợp thời. Ngồi vắt vẻo nơi góc quán cà phê, nơi phố xá nhộn nhịp người qua kẻ lại. Cố gắng gồng mình hòa vào dòng chảy ấy, chỉ biết hể hả cười vang cho qua chuyện, sợ bị phát hiện sự nhạt nhòa giữa bao gương mặt. Tự nhủ, tháng ngày chạy vặt này chỉ là tạm bợ. Trốn tránh một từ "quê" như trốn tránh một vết sẹo.

Giờ lại...

Cái gã nhà quê đã mấy lần nhớ da diết về cái tỉnh lẻ ấy. Lơ ngơ, xộc xệch áo quần, đầu tóc chẳng thiết tha chải chuốt. Mặc kệ phố phường nghiêng ngả với những thước đo xa xỉ, bởi trong đầu đã định hình những lối đi tạm thời của riêng mình. Bỏ xó một từ "quê" không phải vì khinh miệt, mà vì nó đã chẳng còn ý nghĩa gì.

Nhớ lại...

Cái gã nhà quê lần đầu lên tỉnh, gói ghém cẩn thận bao nhiêu đồ đạc. Được gì mang hết, bộ dạng hiên ngang giả tạo, sợ ai đó soi xét, thấy mình lếch thếch nơi đất khách. Học đòi giữa phố thị phồn hoa, cảm giác mắc kẹt với cái mác "quê" cứ đeo đẳng.

Rồi bận...

Cái gã nhà quê mấy bận vội vã về nhà, mừng như đi hội chỉ vác trơ trọi mỗi tấm thân. Mặc người nhìn ngó đánh giá, quần sọc nhăn nhúm áo thun sờn vai, bị tưởng nhầm là phường trộm cướp vừa chui lủi trên chuyến xe đêm hè hay sáng mùa đông. Lòng gã lúc ấy, ôm ấp mong manh một giấc mộng con chưa thành. Mất tích một từ "quê" trong nhận thức của người khác.

Giờ thì...

Cái gã nhà quê không còn như thuở ban sơ lên tỉnh, tay xách nách mang đồ đạc lỉnh kỉnh nữa. Chẳng màng áo quần đầu tóc rũ rượi, chỉ biết tự trấn an rằng: "Trên răng dưới dép, ví đầy là đủ mưu sinh."

Trong giấc ngủ nông sâu, gã tranh thủ chợp mắt vừa kịp. Sợ tiếng khóc ê a của con trẻ nơi đầu hôm sớm phố hay giữa đêm chập chờn, đánh thức một ngày mới với thân phận mới đầy lo toan. Trong giấc ngủ nông sâu giữa đêm, nó chực tỉnh, thấy tóc hóa mây bay lơ lửng trong căn phòng trống vắng, nghe hơi thở mệt nhoài của chính mình. Bị đánh thức giữa khuya bởi tiếng gió rát lạnh lùa qua khe cửa, ngỡ cái gã nhà quê ngày xưa vừa trở về. Giật mình. Đấy vẫn chỉ là chiêm bao, mò tìm trong ký ức mịt mờ, đâu rồi một chữ "quê" đã từng ám ảnh!?

***

The Country Boy’s Footprint: A Time-Worn Memoir

Remembering the Start...

The country boy first set foot in the extravagant city. Fiercely vying for a place. His eyes darted around, searching for the latest fashionable clothes, for golden, timely stories. He perched precariously at a café corner, where the streets bustled with passersby. He tried strenuously to force himself into that flow, only knowing how to laugh loudly and heartily to pass the time, terrified his fading quality would be discovered among so many faces. He told himself this errand-running phase was just temporary. Evasion of the word "country" like dodging a scar.

Now Again...

The country boy has, on several occasions, yearned acutely for that provincial town. Clumsy, sloppy in his clothes, his hair uninterested in being styled. He ignored the city's tottering with its luxurious metrics, because his mind had already formed its own temporary paths. Shoving aside the word "country," not out of contempt, but because it held no meaning anymore.

Recalling...

The country boy first came to the city, carefully packing so many belongings. Taking everything he could, a falsely proud demeanor, fearing someone would scrutinize and see his shabbiness in a strange land. Trying to imitate the style of the prosperous city, the feeling of being trapped by the label "country" constantly haunted him.

Then Later...

The country boy rushed home several times, celebrating like a festival only carrying his bare self. He ignored the judging glances, crumpled shorts and faded T-shirt, mistaken for a thief sneaking onto the bus during a summer night or a winter morning. His heart then, delicately cherished a small, unfulfilled dream. The word "country" had vanished from others' perception.

And Today...

The country boy no longer acts like he did on his first trip, hauling cumbersome belongings. He doesn't care about his unkempt clothes and hair, only reassuring himself: "Barely a shirt on my back, a full wallet is enough for survival."

In his shallow, deep sleep, he snatches a moment of rest just in time. Fearing the wailing cries of his children on the early evening streets or the flickering quiet of midnight, waking him to a new day with a new burdened identity. In his shallow, deep sleep in the middle of the night, it suddenly stirs, seeing his hair turned to clouds drifting in the empty room, hearing his own exhausted breathing. Woken in the deep night by the biting cold wind through the window, thinking the country boy of yesterday had returned. Startled. It was still only a dream, searching in the hazy memory, where did that haunting word "country" go!?

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

Nếu cuộc đời nay suôn sẽ, nước mắt sẽ dành cho ai!?

Trở về từ một đêm trăng mất, nó ngồi song song với thằng ku, lướt êm trên con đường đi không cũ chẳng mới chỉ biết trên con đường ấy đã quen mặt đến nỗi cột số chẳng thèm nhìn. 
Đèn soi hắt bóng, thằng ku thay đổi quá nhiều với mặt ngông nghênh nhìn đời, buông vài câu nói ngạo ngược trên face. Đại để. Cuộc đời này chưa có gì nó chưa mua được ở hiện tại. 
 photo 13125015134fafb08ef5_zps0d096fdc.jpg
Khá khẩm về kinh tế, gia đình đều hều với hai đứa nhóc song sinh thật kháu. Tất cả chỉ trong chờ những ánh mắt khát thèm. Nhìn nghiêng. Trên con đường gió chẳng lùa được vào trong, chỉ có hơi lạnh tỏa ra ngày một nhiều ở trong con xe hiện đại gọi là điều hòa. Ôn lại những kỷ niệm ấu thơ, sợ nhạt nhòa. 
… 
Gán ghép. Từ một ngày nắng cháy, dưới góc điệp thiếu những cánh hoa vàng, lê lếch café, ngồi với thằng ku trong nắng đỗ phố thị để chém gió, xàm đơi. Buông vài câu xã giao ngày gặp lại, thả vài câu hóng hớt cho cuộc nói bớt vơi hay nhạt dần. Tất cả để lại trong lòng nó sau lần lê lếch lúc về là một câu hỏi của ngày xưa. Tự hỏi. Cuộc chia ly thì đã có nhưng đấy có phải gọi là chia ly để kiếm tìm một ngày gặp lại. 
 photo hengkileephoto6-640x357_zpsd8fde170.jpg
Quá khứ. Chòng chềnh trên sóng nước, trong ký ức tuổi thơ, nó chỉ thấy roi đòn bao phũ lấy thẳng ku. Thật lòng. Chẳng biết tìm đâu ra một lời an ủi giả tạo để thay thế cho sự thật đắng lòng như café nguyên chất thử thách người thưởng thức. Chấp nhận hay không chấp nhận. Nó cứ tạt thẳng thực tế như tạt thẳng vào đời để thằng ku bớt chút ngông nghênh, ngạo, chán bỏ đời. 
 photo 1346731910864069_574_574.jpg … 
Đêm về tỉnh lẻ. Cháo lòng nửa đêm. Ký sự cuộc đời. Phơi ra cùng chanh, mắm với ớt cay. Nó cắt ngang dòng tâm sự khi thấy cuộn sóng lòng bắt đầu dâng, nước ngấn không dành cho hai gã đàn ông ngồi thiếu men cay. Với nó là vậy, tìm lý do để vơi đời ở một chút men cay như một lý do để đổ thừa. Rượu vào lời ra, có mấy gã nói thật lòng trong những lần say thật tình!? Bước lại trên con đường sỏi đá nhấp nhô, nợ nần một lời hứa tìm lại những gì của ngày xưa ấy ở người phụ nữ nó yêu, tóc hóa mây bay, ký ức không biết có nhạt nhòa về những câu chuyện của ngày xưa, câu chuyện của thằng ku tìm kiếm…Thôi kệ, cứ hỏi & cứ tìm dù rằng vẫn mượn câu của Nguyễn Phong Việt để dặn dò dù tuổi đời chẳng hơn thằng ku bao nhiêu: Nếu cuộc đời này suôn sẽ thì nước mắt sẽ dành cho ai!?

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...