Rồi
có một ngày, có một ngày chinh chiến tàn…anh trở về quê, trở về quê tìm tuổi
thơ mất năm nao.
Ở một đêm đầu hạ, thường
thì khúc ca cất lên tiếp nối câu chuyện cổ tích về cặp vợ chồng già sinh ra được
một đứa con già chát khi bên ngoài trời hậm hực trút xã cái nóng phải chịu đựng
cả ngày với tiếng xe vội vã lướt qua. Ồn ào. Không chen vào bên trong góc nhỏ
nơi hai gã đàn ông nằm chong mắt lên trần nhà tìm một khoảng để trôi xa. Ngút
ngàn. Những đường sơn nối tiếp nhau mịn màng như mây bay tụ lại dưới trần nhà,
thiếu trăng và sao quấn quýt ở đêm về nghe một khúc ca giã từ ngày.
Thời gian ở đây không tồn
tại, chỉ còn nghe giọng hát với hơi ngắt quãng nhiều lần, tông lên tông xuống chẳng
là điều bận tâm.
Anh
đi đâu về, dầu máy đầy tay, lưng trần gió bể, nghĩ gì vui thế…nhìn người vợ hiền.
Khúc khích. Giọng ca nửa
mùa kết hợp với nụ cười nửa miệng dấu che không kín, hai gã đàn ông cứ thong
dong ca hát như mỗi lần ngân nga trên một khúc đường vấn vương vài hạt bụi.
Không nhạt nhòa. Đèn đêm phủ đầy lối những ánh sáng như bắt tay nhau đến tận đường
về, không sỏi đá nhưng cũng chẳng có hoa tươi ở một lối thị thành, chỉ quẩn
quanh là những con đường lát gạch, đan chằng chịt chẳng tìm đấy thịt đất nằm ở
đâu. Ngộ đời.
Thời gian ở đây không
hiện hữu, chẳng màn ai đó nhìn sang ngang xem giọng ai hát chỏi tông, nghịch phổ.
Một lần đầu đời, ngồi hát song ca với một gã đàn ông vừa mới biết đời, niếm trãi chưa trôi, không như những lần song ca khác.
Ở một góc rừng ngồi nghe nhiều hơn hát trong tiếng đàn hòa với tiếng mưa cùng tiếng ca của anh lính già giữa chiều sương bãng lãng ngồi hát tình ca làm cỏ cây nấc tiếng xạt xào.
Ở một góc đồi, cung tơ chiều vừa ngân, ngồi hát một khúc ca chưa thuộc hết lời, mấy lần tiếp hơi, đỡ lời cho hết một khúc ca từ những năm tháng nào đã đi qua khi nó vẫn còn chưa ra đời. Ngậm ngùi và tiếc nuối.
Giờ đây, một lần nữa của
cuộc đời, từ ngồi chuyển sang nằm, song ca với gã đàn ông vừa mới biết đời, niếm
trãi chưa trôi, thấy phiêu hơn những
lần song ca khác từ những cảm xúc chen ngang về những ảnh hình:
Một
chuyến xe đi với khoảng giữa phía sau nó biến mất những cơn gió lùa. Lạnh lưng.
Một
chuyến xe về với khoảng giữa phía trước nó ẩm ướt mồ hôi, hơi thở phì phò. Mát ngực.
…
Chẳng hiểu vì sao hát
sai ngọt lời, có lẽ vì cảm xúc ủ lâu lên men tình cảm làm khúc hát ngọt sâu,
người nghe chẳng ai buồn bắt bẻ lời đúng sai.
Một
buổi tối, ngồi quẩn quanh ở một góc nằm. Chành bành. Hai thằng đàn ông ngồi nói
ê a về vài câu chuyển kể, nhai đi nhai lại, vài ba khúc hát chẳng ráp được hết
lời.
Ba
sẽ là cánh chim đưa con đi thật xa.
A
aaaaaaa…
Mẹ sẽ là cành hoa cho con cài lên ngực
Ê
eeeeeee…
Ba mẹ là lá chắn che chở suốt đời con
I
e I e I e….zzzz
Mặc kệ nắng, gió hay
mưa rào. Hai thằng đàn ông nắm hát với nhau một bài hát chẳng ráp được hết lời
cho đến khi giấc ngủ ghì chặt lấy mắt mi.
(P/s: Trích nhật ký của
cha)
(Ảnh: Sưu Tầm)
(Ảnh: Sưu Tầm)