Chiến Phan

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

Hoa có ngày lại nở nhưng con người không có thêm tuổi trẻ

 photo 13125015134facb320f3_zps5e0b1018.jpg
Hoa có ngày lại nở nhưng con người không có thêm tuổi trẻ.
(Quan Hán Liễu)
Nó ngồi đếm lại. Bốn mươi bốn ngày kể từ khi một tình yêu mới chào đời. Tất cả mọi thứ dường như xáo trộn. Nó như một đứa trẻ đang tập tành trong cuộc sống mới, có khác chăng là một suy nghĩ và mục tiêu rõ ràng hơn!? Bình tĩnh và không mụ mị. Dặn lòng.
Mọi thứ giờ đây cần sấp xếp lại khi còn quá nhiều thứ xen ngang. Một mái nhà chưa có nóc, một căn nhà móng cọc chưa xong, chỉ ngỗn ngang xung quanh là hàng tá thứ linh tinh với bụi, vôi phũ đầy cuộc sống.
Ngồi giữa văn phòng, nghe mấy đứa em nói về câu chuyện của vị vua Salomon, một câu chuyện đã từng đọc đâu đó quên mất rồi vì nghĩ chưa thông. Một câu nói: rồi mọi thứ sẽ qua. Tuổi trẻ. Cạn nghĩ.
Giờ đây. Thấy đúng. Chợt nhận già.
Nói đến đề tài già làm nó lan man nhớ đến câu nói của một người chị: với người lạ hay thân, không hợp “khẩu” thì không ai nói được quá ba câu để chị nghe, phần còn lại là chị nói. Giờ đây. Nghe em. Đứa nhóc nhỏ hơn chục tuổi đời, chị ngồi tiếp nhận thông tin theo chiều ngược lại.
Từng trãi. Chưa chắc bằng. Lắng lo. Chưa chắc kém. Thế nhưng tất cả đặt qua một bên, phần còn lại là sẻ chia về một ngách sống trong một hẻm thời gian ở góc tâm trạng đến bất ngờ. Tự kỷ sợ tự vẫn không hay.
Nó đáp lại lời khen bằng một khiêm tốn cợt đùa: có lẽ vì nó tiếp xúc với quá nhiều người bạn sống lâu nên cái thế giới quan về tất cả hoàn mỹ trong nó lâu sống là vậy. Nhiều khi, nó ngồi đốp chát vài câu với thằng bạn, đứa em về công việc, đá ngang về cuộc sống, buông vài câu sự đời. Triết lý. Hãy tập cho hết đi và đừng giữ chặt phần nhận lại sẽ thấy đời thảnh thơi. Nói đến đây, nó thấy mình như thánh nhân, muốn buông một câu chửi thề cho bản thân bớt để hồn treo cành vắt vẻo trong cách nói của nhiều người và như tự vấn bản thân.
 photo 82781350ed2b19372db_zps80a3ef0d.jpg
Lại tiếp. Nghĩ về một câu nói: rồi mọi thứ sẽ qua. Tuổi trẻ. Nghĩ nông. Tuổi già. Thấm thía đến thèm thuồng khi ngồi nghe thằng em vừa mới mở một quán café thấy niềm hưng phấn lạ, chắc là dư âm cũ, trong góc khuất nẽo xưa của đam mê chôn dấu về một nỗi niềm đã xa xưa. Nhiệt huyết. Tính từ đọc không còn suông, nói nghe không còn thuận miệng, trong câu chuyện hôm nay với tính toán nữa vời cứ đòi hỏi sự an toàn.
Ngỡ ngàng
Nghe thằng em nói mở quán ở giữa nắng Sài Gòn ngang tàng chẳng thể chen lọt vào góc quán cổ xưa, ngẫm về một câu nói: rồi mọi thứ sẽ qua…Tiêu cực và tích cực. Ngậm miếng café, đầu lại lên triết lý. Đời đợi ta ở đâu!?

Khi mọi thứ giờ đây cần sấp xếp lại vì còn quá nhiều thứ xen ngang. Một mái nhà chưa có nóc, một căn nhà móng cọc chưa xong, chỉ ngỗn ngang xung quanh là hàng tá thứ linh tinh với bụi, vôi phũ đầy cuộc sống. 
(Ảnh: Sưu Tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...