Ba đi đi! Thằng nhóc với thân hình như cây sào đang nằm đo dọc những miếng gạch bông.
Đi đâu? Ông già hỏi lại thằng nhóc. Đầu đấu đầu.
Ba đi đi ra ngoài đi! Thằng nhóc lập lại và tìm cho ông già một
chỗ đến.
Đi ra ngoài là đi đâu? Ông già hỏi lại tiếp. Miệng cười. Ngộ.
Bị đuổi lại cười. Thằng nhóc của ông già của những buổi ôm chân, nói ông già ở lại
với thằng nhóc cho mấy đợt hành trình quay cuồng giữa công việc và cuộc sống.
Ba đi vòng vòng đi! Thằng nhóc nghẻo đầu mình sang một bên, mắt
thả lên trần nhà như đã tìm được một địa điểm cho ông già.
Ba không đi vòng vòng! Ông già trêu tức thằng nhóc của mình.
Ba đi đi!
Đi đâu?
Ông già và thằng nhóc. Lập lại. Đến vô tận. Đêm. Ông già tắt
ti vi để những con thú trên màn hình trôi tuột hút vào một màu đen để bắt đầu
trận chiến trước khi đi vào giấc mộng con.
Từng đọc. Ba ơi mình đi đâu. Giờ đây, ông già thằng nhóc xác
lập những điểm đến. Quanh nhà.
Từng hỏi. Giờ chúng ta đi đâu. Vòng vòng. Ông già và thằng
nhóc cứ dọc ngang những con phố như những người lính ra trận. Vào hầm. Dưới những
con đường chạy dưới đường cầu. Hét vang. Như trút xã những mệt mõi của ngày.
Đi đâu. Đi đến những nơi có vạt nắng cuối trời, trên những tầng không có mây trôi phiêu bạt. Tự do.
Đi đâu. Đi đến những nơi có những cánh chim trời, trên những con sóng vỗ bờ đến mênh mông. Du đãng.
Đi đâu. Đi đến những khói lam chiều mang mùi của cuộc sống, đất mẹ miền Tây; nơi những cánh cò cứ bay, bay mãi không mỏi mệt cho những buổi cơm chiều mằn nồng những giọt mồ hôi và tình yêu nung nấu.
Ông già trở người, cù lét, thằng nhóc vừa nói vừa cười không
rõ lời. Đêm. Ngỏ vắng xôn xao. Chuyện của hai người đàn ông tìm một điểm đến
trong tiếng phụ của thằng anh và cô em gái đang vùi vào lòng của ông già như thể
muốn nói. Đi đâu cũng được, miễn là đi cùng.
Sài Gòn, ngày 24 tháng 04 năm 2021