Đêm thác loạn Sài Gòn
sao trống vắng
Tiếng cười ai khúc
khích dậy trời yêu
(Sài Gòn Mưa Nắng –
Nguyễn Nhật)
Bỏ con đường Nguyễn Thị Minh vội vã xe qua lại, đối diện một
Thảo Cầm Viên với những con thú đang ngủ ít nhiều bị giật mình bởi những tiếng
hò hét cạn ly đối diện bên đường. Đi thẳng vào bên trong căn phòng được chuẩn bị
cho một đêm của những con người ngồi lại nói với nhau nghe như bốn phương trời
về đây tề tựu một hội nghề.
Những giọt nước mắt!
Nó ngắm nhìn người mẹ trẻ đang nấc nghẹn, gương mặt rạng ngời
của thanh xuân nào vừa thoáng qua đây, bay về trời để lại lòng là những lời ru
cho con trẻ. Nghèn nghẹn. Tình yêu mới của đời em, trách nhiệm mới đẩy lên vay
người con gái. Nó ngắm nhìn những giọt nước mắt đấy và nhớ em.
Nó thấy bóng dáng của em – người con gái của thanh xuân rạng
ngời rồi theo chồng bỏ cuộc chơi; đâu hay là dấu hiệu của thanh xuân chuẩn bị
theo gió bay về trời nói chuyện với mây bay, đời em đã ba lần nhắn với mây trời
chuyện thanh xuân đời mình. Hờn trách. Bởi năm tháng phôi pha, con người ta thường
quên hết mấy lời thề hẹn.
Nó ngắm nhìn mái tóc của những đứa trẻ được nó gắn tên “đồng
đội” cho khoảng thời gian cũng khoan tàu TFS VN. Phôi pha. Tóc giờ ít nhiều pha
chút màu sương khói bởi trách nhiệm của đời nặng mang; cuộc sống của riêng
mình, cuộc sống của gia đình nhỏ giờ bắt đầu hình thành trên những đôi vai…dù
muốn dù không.
Đứa bắt đầu bước sang một chương đời mới sau chương đời hôn
nhân và con cái với đau đáu về một tương lai nào chờ.
Đứa sẵn sàng cho những đổi thay về con tàu đang vụt chạy với
cái nhìn từ đôi mắt trũng sâu về quá khứ.
Đứa hoang mang cho những điều đang diễn ra khi đã chẳng còn
thiết tha về quá khứ, đặt câu hỏi miệt mài về tương lai, giờ chỉ còn là hiện tại
cần phải xác định làm gì với nghĩ suy.
…Tất cả đắm chìm trong suy nghĩ!
Nó lắng nghe mấy cảm xúc tìm về sau những tràng cười thoải
mái. Đêm đấy, người với người tìm lấy chút gì đó để gửi gắm cho nhau.
Gửi gắm cho nhau!
Là kỹ niệm của dư âm ngày cũ. Nó bắt chiếc cầu về lại với quá
khứ của hôm qua ôn lại. Từng đứa, từng mốc. Ngắn nhất là ba năm có lẻ - ở một
khoan tàu TFS chưa có ai dừng lại và bước xuống một sân ga. Chẳng biết nên buồn
hay vui, chỉ biết rằng bản thân nó rút ra một điều gì đó khi viết quá nhiều về
biểu đồ đứt đoạn của ngày xưa thì giờ đây chuyện đấy xem như lẽ thường của chuyến
đến và đi. Chắc già. Chắc vậy quá nên con người ta đăm ra hờ hừng với những cảm
xúc làm nên một tâm hồn!
Là nổi niềm của trãi nghiệm ngày qua. Nó nối nhịp cầu từ quá
khứ về với hiện tại hôm nay lưu lại. Từng đứa, từng chặn. Dài nhất là ngót
nghét đã mười năm - ở một khoan tàu TFS chưa có ai dừng lại và bước xuống, chỉ
biết rằng có những lời mời sang toa hay bước xuống một sân ga bị chối từ.
Nghĩ
Người đây, hồn đâu mất! Thấy thời gian như mây bay hững hờ chẳng
đợi một ai, nhìn lại chỉ còn là một khóe mắt cay. Ước gì. Đã từng như vậy!
Em nhìn lại chặng đường trong đôi mắt thẩm sâu, gương mặt nhẹ
nhàng đang quan sát người bên dưới lắng nghe phát biểu của mình về một chặng đường
đến với con tàu TFS VN: “Đến cùng nhau, làm cùng lúc giờ với mọi người xem em
như là chững lại... Với hiện tại, theo em là hạnh phúc với những gì lựa chọn”
Nó bắt đầu tua lại thời gian của ký ức về em với mong mõi cảm
nhận được phần nào về một niềm hạnh phúc mà em lựa chọn.
Một đứa con tưởng rằng đã mất đi lại có lại như sinh lại lần
hai – tất cả không thể chỉ dựa vào một chuẩn đoán.
Một cơn bệnh ấp đến bất ngờ rồi đi trong chậm chạp - tất cả chỉ
nhắc nhở điều gì đó cần phải nghĩ suy cho riêng mình. Cuộc sống đó là của riêng
em, gia đình em. Nhớ. Em từng sợ rằng mình đứt gánh giửa đường chỉ làm tội một
đứa con còn quá nhỏ.
….
Đêm đấy – tri ân có những tràng cười và mấy giọt nước mắt.
Thu tàn, đông tận, xuân phai, hạ đến. Mấy cuộc đời lạc sóng gặp giữa trùng
khơi, nhảy lên con tài TFS VN để cùng lướt sóng. Vỗ bờ. Mới đấy đã mười năm kể lại
để một mai này không phải.
Thiếu người xưa nên góc
phố tiêu điều
Cành phượng rũ đong đưa
buồn héo hắt.