Ở một buổi tối thiếu trăng, nó ngồi uống với anh và bạn
anh ở con đường Lê Lai lúc phố đã lên đèn. Bạn anh – người phụ nữ dấn thân vào
nghiệp cho thuê xe đặt câu hỏi về xe khi thấy trên ngực áo nó lấp lánh một
thương hiệu của gã khổng lồ: Mua xe gì và bao giờ mua thì thích hợp?
Như bao lần, nó không trả lời đi sâu vào xe vì hơn ai
hết, nó hiểu rằng việc đấy đã có những người khác giỏi hơn lo về phần đó. Nó chỉ
trả lời cho câu hỏi: bao giờ mua thì thích hợp? bằng một câu hỏi khác: Hãy xác
định mua để làm gì?
Nó đã từng chứng kiến, giấc mơ về một chiếc xe chỉ nằm
trong tâm tưởng của người anh suốt năm năm. Đơn giản, anh chờ xe giảm giá. Bây
giờ, giá xe đã giảm anh lại tiếp tục chờ thêm. Đặt câu hỏi: mục đích của ngày
xưa anh mong muốn có một chiếc xe để đưa đón con anh về phố học hành, để ba mẹ anh
bớt nhọc nhằn trong mỗi chuyến đi giờ ở đâu? Vậy là những con người kia cũng
dùng dằn ngồi đấy chờ đợi năm năm; hoặc có thể họ hoàn toàn không chờ đợi vì rằng
họ không có mục đích giống anh.
Nó đã từng chứng kiến, giấc mơ về một chiếc xe của em chỉ
nằm trên trang giấy chi tiết những tính toán về việc tạo ra lợi nhuận trong suốt
hai năm. Đơn giản, em chờ giảm giá xe. Bây giờ, giá xe đã giảm em lại tiếp tục
chờ thêm. Đặt câu hỏi: mục đích ngày xưa của em mong muốn có một chiếc xe cho
thuê để giải quyết bài toán kinh tế khi nhu cầu đang có giờ nơi đâu? Vậy là, những
con người tìm kiếm những chiếc xe thuê để đi những chuyến ngắn ngày tìm đâu đấy
ở một chỗ khác, không phải em; hay là em mua xe không phải để làm dịch vụ cho
thuê mà chỉ đơn giản là mua đi bán lại để thấy rằng: hôm nay, chưa phải là cơ hội?
Nó không bàn sâu vào các nguyên lý kinh tế để phân
tích các yếu tố lợi nhuận, cơ hội; chỉ thấy rằng ở ngày đầu bước chân đến gã khổng
lồ Toyota cho đến ngày hiện tại thì thấy đã qua không biết bao nhiêu lần cái
tâm lý chờ đợi lên xuống mỗi năm. Giấc mộng lành thường ngắn!?
Khi cơn bão “tồn kho” đi qua, điều gì thì ở lại? Phải
chăng những cái tiếc nuối ngậm ngùi lại xuất hiện trên gương mặt thẩn thờ của
những kẻ nằm mơ?
Hay nói như anh: Bão đến rồi bão sẽ qua, con người ta
sẽ khôn ra? Có phải thế không sống là chờ đợi?
Khi gã khổng lồ Toyota sắp vượt qua mùa mưa bão, các
hãng xe khác bắt đầu nối đuôi theo để vượt qua cùng vì hơn ai hết họ hiểu đó là
đường đi an toàn để tránh bão lúc này vì con đường đó đã có kẻ từng đi qua.
Nó không bàn đến yếu tố đúng sai của những kẻ đợi chờ
một giấc mơ về giá giảm với thuế suất nhập khẩu về bằng không, chỉ thấy ở hiện
thực:
+ Gã khổng lồ Toyota đã bước một chân ra khỏi vùng tâm
bão. Liệu rằng, gã khổng lồ hôm nay ấy có dám liều mình đặt tâm thế bán hàng
như đã từng ở trong tâm bão hôm qua?
+ Mấy gã đồng hành khác cũng đã thấy lối ra ở vùng tâm
bão. Liệu rằng, mấy gã hôm nay ấy sẽ quay về vùng dư chấn hôm qua hay tiếp tục
đồng hành chẳng đặng đừng bắt tay cùng gã khổng lồ là đối thủ hôm qua ấy để định
hình về một thị trường của ngày mai?
Ngoài lề cho các câu hỏi khác, một gã Vin đã bắt đầu giấc
mộng lấp ráp & sản xuất xe con trong nước giữa tâm lý chờ đợi thuế suất của
đám đông trong sự cuồng vọng phớt lờ tất cả các rủi ro không suy tính? Hay tự
tin về một mặt bằng sẽ được bảo hộ nay mai của một chiếc xe con ôm trên mình
không chỉ thuế còn cả một danh sách phí?