Chiến Phan

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

NHỮNG KẺ ĐỢI CHỜ MỘT GIẤC MƠ!?

pexels-photo 
Ở một buổi tối thiếu trăng, nó ngồi uống với anh và bạn anh ở con đường Lê Lai lúc phố đã lên đèn. Bạn anh – người phụ nữ dấn thân vào nghiệp cho thuê xe đặt câu hỏi về xe khi thấy trên ngực áo nó lấp lánh một thương hiệu của gã khổng lồ: Mua xe gì và bao giờ mua thì thích hợp?
Như bao lần, nó không trả lời đi sâu vào xe vì hơn ai hết, nó hiểu rằng việc đấy đã có những người khác giỏi hơn lo về phần đó. Nó chỉ trả lời cho câu hỏi: bao giờ mua thì thích hợp? bằng một câu hỏi khác: Hãy xác định mua để làm gì?
Nó đã từng chứng kiến, giấc mơ về một chiếc xe chỉ nằm trong tâm tưởng của người anh suốt năm năm. Đơn giản, anh chờ xe giảm giá. Bây giờ, giá xe đã giảm anh lại tiếp tục chờ thêm. Đặt câu hỏi: mục đích của ngày xưa anh mong muốn có một chiếc xe để đưa đón con anh về phố học hành, để ba mẹ anh bớt nhọc nhằn trong mỗi chuyến đi giờ ở đâu? Vậy là những con người kia cũng dùng dằn ngồi đấy chờ đợi năm năm; hoặc có thể họ hoàn toàn không chờ đợi vì rằng họ không có mục đích giống anh.
Nó đã từng chứng kiến, giấc mơ về một chiếc xe của em chỉ nằm trên trang giấy chi tiết những tính toán về việc tạo ra lợi nhuận trong suốt hai năm. Đơn giản, em chờ giảm giá xe. Bây giờ, giá xe đã giảm em lại tiếp tục chờ thêm. Đặt câu hỏi: mục đích ngày xưa của em mong muốn có một chiếc xe cho thuê để giải quyết bài toán kinh tế khi nhu cầu đang có giờ nơi đâu? Vậy là, những con người tìm kiếm những chiếc xe thuê để đi những chuyến ngắn ngày tìm đâu đấy ở một chỗ khác, không phải em; hay là em mua xe không phải để làm dịch vụ cho thuê mà chỉ đơn giản là mua đi bán lại để thấy rằng: hôm nay, chưa phải là cơ hội? 
pexels-photo-54379 
Nó không bàn sâu vào các nguyên lý kinh tế để phân tích các yếu tố lợi nhuận, cơ hội; chỉ thấy rằng ở ngày đầu bước chân đến gã khổng lồ Toyota cho đến ngày hiện tại thì thấy đã qua không biết bao nhiêu lần cái tâm lý chờ đợi lên xuống mỗi năm. Giấc mộng lành thường ngắn!?
Khi cơn bão “tồn kho” đi qua, điều gì thì ở lại? Phải chăng những cái tiếc nuối ngậm ngùi lại xuất hiện trên gương mặt thẩn thờ của những kẻ nằm mơ?
Hay nói như anh: Bão đến rồi bão sẽ qua, con người ta sẽ khôn ra? Có phải thế không sống là chờ đợi?
Khi gã khổng lồ Toyota sắp vượt qua mùa mưa bão, các hãng xe khác bắt đầu nối đuôi theo để vượt qua cùng vì hơn ai hết họ hiểu đó là đường đi an toàn để tránh bão lúc này vì con đường đó đã có kẻ từng đi qua.
Nó không bàn đến yếu tố đúng sai của những kẻ đợi chờ một giấc mơ về giá giảm với thuế suất nhập khẩu về bằng không, chỉ thấy ở hiện thực:
+ Gã khổng lồ Toyota đã bước một chân ra khỏi vùng tâm bão. Liệu rằng, gã khổng lồ hôm nay ấy có dám liều mình đặt tâm thế bán hàng như đã từng ở trong tâm bão hôm qua?
+ Mấy gã đồng hành khác cũng đã thấy lối ra ở vùng tâm bão. Liệu rằng, mấy gã hôm nay ấy sẽ quay về vùng dư chấn hôm qua hay tiếp tục đồng hành chẳng đặng đừng bắt tay cùng gã khổng lồ là đối thủ hôm qua ấy để định hình về một thị trường của ngày mai?

Ngoài lề cho các câu hỏi khác, một gã Vin đã bắt đầu giấc mộng lấp ráp & sản xuất xe con trong nước giữa tâm lý chờ đợi thuế suất của đám đông trong sự cuồng vọng phớt lờ tất cả các rủi ro không suy tính? Hay tự tin về một mặt bằng sẽ được bảo hộ nay mai của một chiếc xe con ôm trên mình không chỉ thuế còn cả một danh sách phí?

Chủ Nhật, 10 tháng 9, 2017

NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI!?

pexels-photo-274711 
Nó đặt chiếc điện thoại xuống, gọi cho chị, nhắn tin cho anh, ngồi viết về những điều của cuộc sống vừa diễn ra.
Mẹ tôi, khóc với tôi những lúc tôi buồn, nếm với tui cay đắng tủi hờn…Cả cuộc đời của mẹ là con.
Người tình tóc bạc giọng thổn thức ở một đêm cuối hè đầu thu: Có phải không tiền nên không có con!? Nó cảm nhận niềm tủi thân của tuổi già đang bao quanh căn nhà lọt thỏm giửa những cây cối xác xơ xung quanh, gạch đá tan hoang sau trận càn quét của những chiếc máy xúc, đào sau khi thỏa thuận xong giá cả, bán cả xác nhà ở những người hàng xóm cạnh nhà. 
Nó gạt ý nghĩ tiêu cực của người tình, lãng sang chuyện khác để nổi niềm vơi đi. Lắng nghe. 
Người tình tóc bạc giọng khàn đặc của trận cảm đến với tuổi già day dắt như cơn mưa rỉ rã của bong bóng nổi bềnh bồng trên mặt sông không ngớt, thách thức khói nhà ai bay hòa vào nước mưa tan biến mất, chỉ đọng lại một vệt khói ở mãng trời trôi qua.
Mẹ tôi bước với tôi những bước chân đầu…lớn khôn rồi ngỡ còn trong nôi...yêu thương chưa thiếu một ngày. Lúc vui buồn của một đứa con trai, mẹ là cha mà còn thường thiếu.
Nó thấy dòng đời ngưng trôi, thời gian quay trở lại. Hình bóng của đứa trẻ trâu ngày nào vui đùa bên mái tóc dài chấm đất, bắt ghế lược chải nhìn vài sợi tóc rơi trong lúc tay gầy nhuộm nắng đang vội quấn lại như hẹn thề cuộc đời chỉ một và một thôi với người mình đã chọn ở một thời khói lửa, đạn bay.
Một người đã chọn đến khi hòa bình trở lại, đã ở lại thị thành và dỗ dành rằng người tình tóc bạc sẽ ở đó trong một ngăn tim, trong lúc lim dim không nhìn tỏ một bóng hình chỉ nhắn nhủ vài dòng để lại là nuôi dại những mãnh đời thơ ấy. 
Xa vắng, thấy mưa bay khắp trời, cỏ lay như níu kéo người chậm lại với giận dỗi có phải thế để trọn tình yêu thương, tìm chỗ nằm cho người mình đã chọn. Rồi người nhắn người tình nằm ở một ngăn tim cũng tìm về với đất, yêu thương gì để lại ngoài những mãnh đời con!?
Trời gió mây ngàn… sông tàn sao rơi…thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình.
Nó ngắm nhìn xung quanh ngôi nhà đang sống, quẩn quanh trong những met vuông ấy. Ngơ ngẩn. Tìm về.
Mẹ ơi, con đã già rồi…con ngồi ngơ ngẩn nhớ ngồi nhà xưa.
Ngôi nhà bồng bềnh trên sóng nước, mưa đêm dột chổ nằm mơ người tình. Xa thẫm, ngắm người mình chọn qua di ảnh đặt chéo chỗ nằm, huân chương treo đầy lắc lư theo tiếng sóng và í a lời ru con ngủ sợ nước thấm làm ướt mất giấc mơ con. Ấm áp.
...
Nó nhớ đến câu chuyện anh kể khi chứng kiến những giọt nước mắt của các đứa con về một người cha đã ra đi; tự trách mình đã quá vô tâm, sống gần nhưng không gắn bó, thời gian trôi qua vội vã đến lúc ngồi cạnh quan tài thấy điều quí giá đã mất đi. 
Anh hỏi: Nếu như ông già có sống lại, cuộc sống của các anh có khác không? Tất cả đều “đứng hình” im lặng. Thấy cuộc sống của hôm qua quay trở lại, những câu hỏi thăm chiếu lệ lúc ghé qua nhà, để đâu đó cho người làm lo, thấy con cháu quanh nhà thiếu gì người lo, cuộc sống với những mưu sinh cứ thế định hình.
pexels-photo-327466 
Nó đệm lời anh: Nước mắt chảy xuôi. Anh gật đầu đồng ý.
Từng chặng đường dài đi qua, nỗi nhớ về quê nhà đã từng là một điều quý giá giúp con người ta trở về nay đã đi quá xa và quá lâu để con người ta quên mất? hay dỗ dành rằng sớm thôi, sớm thôi sẽ quay về, quanh đấy căn nhà sẽ ấm cúng hơn bên bếp lửa hồng, tiếng trẻ già sẽ lại râm rang như ngày hôm qua còn quẩn quanh bên chân mình, người tình sẽ mĩm cười như hồi sinh, thanh xuân quay trở lại. Thời gian như ngừng lại. Tình yêu ấy cứ ngỡ như là mơ. Tình yêu bình dị như trời đất hết nắng rồi mưa.
sky-man-person-night
Rồi sẽ nối tiếc, khóc thương hay lặng thinh nói thầm:  
Cám ơn mẹ hi sinh cả cuộc đời?
Tiếng trẻ nhỏ bí bô nằm cạnh, giấc mơ con chồng tiếp giấc mơ con 

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...