Chúng tôi đến Thuận Kiều cũng là lúc trời chập choạng tối. Thuận Kiều trong mắt đứa sinh viên tỉnh lẻ như tôi thật sự chẳng ấn tượng gì ngoài ba tòa nhà xuống cấp ngập rác xung quanh, chỉ được một khoảng công viên để sinh hoạt lại bị lấn chiếm làm bãi giữ xe.
Tôi nhanh chóng gửi xe và chị đứng ở ngoài đợi tôi để vào cùng. Chúng tôi đi băng qua một hành lang đầy rác với bên phải là một tiệm ăn người Hoa đã dẹp bỏ lâu ngày, chỉ còn trơ trọi lại những tờ giấy và dòng chữ đỏ đặc trưng và bên phải là một khu vực chơi điện tử cũng lâm vào cảnh tương tự.
Tôi thực sự không tin rằng lại có người sống được ở đây dù không ít lần chạy ngang vẫn thấy ánh sáng lẻ loi từ phía căn phòng ở tòa nhà chính giửa tỏa ra giữa một màu tối đặc quánh xung quanh nếu đặt vách đứng thành một tiết diện phẳng.
Khi thấy mấy gã xe ôm và vài người phụ nữ tụ tập ở phía cuối bãi giữ xe trò chuyện làm tôi nhớ đến những câu chuyện được dựng thành clip với phóng sự liên quan đến thế giới tâm linh của Thuận Kiều. Theo tôi đấy chỉ là những câu chuyện được thêu dệt để phục vụ cho một mục đích kinh doanh nào đó hoặc để câu view trên mấy trang mạng xã hội vì khi được công trình được hoàn thành ở một nơi đắc địa của khu vực người Hoa sinh sống.
Một trong những câu chuyện thêu dệt thu hút tôi được kể lại bởi người phụ nữ trung niên khi được phỏng vấn bởi người dựng clip về Thuận Kiều.
Câu chuyện được kể lại rằng ngay từ khi khởi công xây dựng, nền mống của công trình là mồ chôn của khá nhiều công nhân cũng như khi lên tấm cũng phát sinh nhiều vụ tai nạn lao động với những cái chết thương tâm do té từ trên cao và sự việc được ém nhẹm bởi chủ đầu tư, cho đến khi những người dọn đến đây chỉ ở được một khoảng thời gian ngắn rồi dọn đi và những người kinh doanh tại đây cũng tương tự khi kinh doanh ế ấm với liên tục những điều kỳ dị phát sinh từ bên trong ba tòa nhà.
Những tiếng động lạ diễn ra ở hành lang vắng người. Ánh sáng luôn là một điều gì đó gần như khan hiếm dù ở khu vực trung tâm. Những tiếng nói hay cuộc gọi từ các số điện thoại ma luôn khiến người ta sởn da gà và từ bỏ một cái giá hời từ vị trí mà căn hộ mang đến, để rồi giải thích cuối cùng là phong thủy không được tốt từ những người tránh né những câu chuyện ma quái không giải thích hay chứng minh được theo định nghĩa tòa nhà bị ám.
Tôi thấy chột dạ vì tự hỏi chẳng lẻ cuộc đời mình cứ gắn liền với những điều quái dị của cuộc sống này. Cái thứ khiến bản thân tôi ghét nhất vì thiếu cơ sở khoa học lại đeo bám tôi quyết không buôn.
Tôi lầm lũi đi theo chị như một đứa trẻ ngoan không dám cãi lời. Chị dẫn tôi ghé đến nhà gã dị nhân đầu tiên (theo như chị nói tồn tại năm người dị nhân đang sống ở Sài Gòn – lúc đó tôi trộm nghĩ chắc chị là người thứ sáu khi chị loại bỏ những người hiện diện trong căn nhà mình ra khỏi thành phần dị nhân). Đó là một nhà văn đang sống ở trong chung cư Thuận Kiều.
(Ảnh: Sưu Tầm)