Chiến Phan

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2025

[Story] Hương - Perfume


 

"Gã" là giám đốc, tên gọi này được ghi rõ trên một tờ giấy đăng ký, xác nhận bởi cơ quan cho một người đàn ông ở cái ngưỡng 50 với ba đứa con. Hứng chí, gã đăng ký để đi tìm thêm xác nhận với tên gọi khác nhau, tên sau nghe “kêu” hơn cả tên trước, “tổng”, “chủ tịch”...các thứ. Mê. Cuộc đời gã là một chuỗi những con số biết nói, những hợp đồng bạc tỷ, và những cuộc họp dài hơi đến nỗi chỉ cần nghe thôi đã thấy rụng rời. 

Gã mang lại nguồn thu nhập chính, là trụ cột vững chắc, là bầu trời của cả gia đình. Gã tự hào về điều đó, tự hào về cái đế chế gã đã dựng nên từ hai bàn tay trắng, từ một thằng bán hàng lóc cóc chạy ngoài đường.



Mấy hội, nhóm của tên gọi mới hình thành. Tự nhiên. Gã được biết, được học và tạo được một thói quen bao năm nay không thay đổi: quần áo là lượt với những bảng xếp hạng chất liệu cao cấp ra sao nằm lòng, tóc tai bóng mượt với từng bước thực hiện thế nào chi tiết thuộc lào, và quan trọng nhất, lúc nào cũng phải có một mùi nước hoa Pháp thơm lừng, sang trọng. Gã ghi nhớ trọn vẹn những bảng xếp hạng được gọi là “xa xỉ”. Gã thích điều đó, và gã ghét những con người không biết những điều đó, những bảng xếp hạng, đơn giản vì trong mắt họ chẳng hiểu thế nào là “sang trọng, chỉn chu”, hay đơn giản với gã là “kém sang”. 

Đó không chỉ là sở thích, mà còn là một phần của "thương hiệu" gã, một biểu tượng cho sự thành công và quyền lực. Mùi hương ấy như một lớp áo giáp vô hình, vừa che đi những mệt mỏi, lo toan, vừa khẳng định đẳng cấp của một người đàn ông luôn tự tin ngẩng cao đầu. Gã đã từng phải chứng kiến vài lớp da trên gương mặt, nơi khóe mắt và mũi của người đối diện thay đổi khi đứng cạnh gã lúc ở một trời nắng gắt, gã giới thiệu một món hàng đang bán được gọi là “sang trọng” bởi giá tiền, đó chỉ một khoảnh khắc của tuổi trẻ đáng quên với gã. 

Gã tin rằng, đàn ông phải thơm, phải sạch, phải tươm tất, đó là cách thể hiện sự tôn trọng với bản thân và người đối diện. Dù là cuộc họp quan trọng hay chỉ là bữa cơm gia đình, gã vẫn giữ nguyên cái phong thái ấy. Đôi khi, gã còn tự nhủ, mùi nước hoa này còn là "phép màu" giúp gã luôn tỉnh táo, luôn sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.

Thế rồi, một ngày. Một ngày không định trước, không báo hiệu, không có dấu hiệu gì đặc biệt ngoài cái nóng như đổ lửa của Sài Gòn. "Em" – người vợ của gã, thua gã vài tuổi, ở cái ngưỡng gần năm mươi, cái tuổi mà người ta thường lui về an hưởng tuổi già, chăm sóc con cháu, lại đột ngột tuyên bố muốn đi làm. Gã ngạc nhiên, rồi cười khẩy. "Em thiếu gì tiền mà phải đi làm? Anh nuôi em cả đời cũng được." Gã nói với cái giọng đầy tự mãn, cái giọng của một người đàn ông thành đạt, luôn nghĩ rằng tiền bạc có thể giải quyết được mọi vấn đề, trừ ….những món nợ, gã thích cách hội, nhóm gọi là “đòn bẩy kinh doanh”, giúp gã giải tỏa khỏi áp lực trước những ngày đến hàng. 



Gã bắt đầu “nhảy số” trong đầu, gã biết hai mặt của nghề bán hàng, hấp lực của bề ngoài phải có thế nào, với những thứ khoác lên mình và ánh đèn lung linh soi chiếu cùng những huy hiệu và bảng thành tích kéo dài đến vô tạn ra sao. Gã cũng biết luôn cả mặt trái của nghề bán hàng là một sự đánh đổi, thời gian, tiền bạc và cả bản thân mình nếu như không có một sự tỉnh táo và cân bằng. Ngao ngán. Gã cũng thừa biết rằng đây là công việc dễ xin. 

Nhưng "em" không nghĩ vậy. "Em muốn đi làm, để tự do, để không ỷ lại. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?” Giọng "em" nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, như một dòng nước mát nhưng đủ sức xói mòn đá. "Em" nói về việc muốn có một khoản dự phòng, phòng khi cái đế chế của gã có lúc chao đảo, phòng khi những hợp đồng kia không còn mang lại con số biết nói nữa. Gã lặng im. Gã biết, đó là một phần tính cách của "em", một sự chu toàn đến mức đôi khi gã thấy hơi… thừa thãi. Nhưng cũng chính sự "thừa thãi" ấy lại là thứ giữ cho gia đình gã luôn vững vàng, êm ấm.

Thế là "em" đi bán hàng. Không phải bán cái gì cao siêu, không phải là những dự án bạc tỷ, mà chỉ là những tờ rơi quảng cáo, những món đồ gia dụng nhỏ lẻ trước cửa siêu thị. Gã không khỏi sững sờ khi lần đầu tiên tận mắt chứng kiến. Chiều hôm ấy, gã tan sở sớm, không theo lịch trình. Cái xe Lexus màu đen bóng loáng của gã dừng lại cách siêu thị một đoạn. Từ xa, gã nhìn thấy "em".

"Em" đứng đó, giữa dòng người hối hả, giữa tiếng ồn ào của phố thị. Chiếc áo sơ mi cotton đã phai màu, không còn giữ được vẻ thanh lịch như khi "em" mặc ở nhà. Mái tóc "em" búi cao, vài sợi tóc con lòa xòa trước trán, ướt đẫm mồ hôi. "Em" không còn thoang thoảng mùi nước hoa gã hay tặng, mà thay vào đó là cái mùi mồ hôi đặc trưng, trộn lẫn với mùi nắng, mùi bụi đường. Cái mùi ấy, với gã, trước đây thật khó chịu, thậm chí là kinh tởm. Gã vốn quen với những mùi hương sang trọng, tinh tế. Mùi cơ thể, với gã, là thứ cần phải che đậy, phải xua đi bằng mọi giá.

Nhưng rồi, gã lại thấy "em" mỉm cười. Một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như đóa hoa hướng dương vừa hé nở dưới nắng. "Em" không ngại ngần đưa từng tờ rơi cho những người qua lại, bất kể đó là cô sinh viên, bà nội trợ hay anh thanh niên đang vội vã. "Em" nói những lời mời chào đơn giản, không cầu kỳ, nhưng lại chân thành đến lạ. Gã thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt "em" hằn rõ hơn dưới nắng, thấy đôi bàn tay "em" đã chai sần vì làm việc nhà giờ lại chai sần thêm vì cái nghề bán hàng.

Ngộ. Gã chạy về nhà, đón ba đứa con gã, quay trở lại nơi “em” làm. Tất cả cùng bước xuống xe và chào hỏi đồng nghiệp làm cùng. Gã im lặng từ đầu đến cuối, gã vẫn giữ nguyên phong thái của riêng mình, chỉ có đám con gã và “em” là rộn ràng suốt buổi.

Tối hôm đó, gã về nhà. Cái mùi nước hoa trên người gã bỗng trở nên nồng nặc, khó chịu đến lạ. Gã tắm rửa sạch sẽ, nhưng lạ thay, gã không xịt nước hoa như mọi khi. Gã nằm xuống giường, hít một hơi thật sâu. Cái mùi hương thoang thoảng trên gối, mùi hương đặc trưng của "em", của cơ thể "em", bỗng trở nên quyến rũ lạ thường. Nó không phải là mùi hương sang trọng, nhưng nó chân thật, gần gũi, mang đến một cảm giác bình yên đến lạ. Gã chợt nhận ra, mùi cơ thể của "em" là mùi của nắng, của gió, của những nỗ lực thầm lặng mà "em" đã dành cho gia đình này.

Từ ngày đó. Gã vẫn mặc quần áo lịch sự, vẫn chăm chút ngoại hình, nhưng những chai nước hoa đắt tiền dần nằm yên trong tủ. Gã bắt đầu cảm nhận mùi cơ thể mình sau một ngày làm việc, mùi mồ hôi của sự cố gắng, mùi của sự sống động. Nó không còn là thứ gã muốn che giấu, mà là một phần của gã, một phần rất thật, rất đàn ông. Gã bắt đầu thích thú với cái mùi ấy, nó giống như một dấu ấn, một lời nhắc nhở về những gì gã đã trải qua, đã làm được.

Từ buổi ấy. Gã bắt đầu lắng nghe "em" nói về công việc, về những khó khăn mà "em" gặp phải dù là với người thân, bạn bè chứ không phải gã. Nụ cười khẩy biến mất như thể con tàu chìm ở một biển sâu. 

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, gã thấy lòng mình bình yên đến lạ. 

Gã bắt đầu quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Những bữa cơm gia đình không còn chỉ là nơi để gã ăn và lướt điện thoại. Gã bắt đầu hỏi han con cái về trường lớp, về bạn bè. Gã không còn quát tháo khi chúng làm đổ nước, mà kiên nhẫn chỉ bảo. Gã nhận ra, hạnh phúc không phải là những thứ xa hoa, mà là những khoảnh khắc giản dị bên những người mình yêu thương.

Một buổi sáng cuối tuần, gã dậy sớm. "Em" vẫn còn say giấc. Gã nhìn "em", nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt, nhìn đôi tay đã chai sần. Tự dưng. Gã cười, nụ cười tự nhiên nhất mà gã chẳng cần phải tập như một thời làm bán hàng phải đứng trước gương tập mãi để thành tự nhiên. Gã đi làm. Trời hôm ấy trong xanh.

***

He was "the Director," a title clearly inscribed on a corporate registration document, confirmed by the authorities for a man nearing 50 with three children. In a surge of ambition, he registered to seek further validation with various other titles, each sounding grander than the last: "General Director," "Chairman," and so on. He was obsessed. His life was a series of speaking numbers, billion-dollar contracts, and endless meetings that would make one's head spin just thinking about them.

He was the main breadwinner, the solid pillar, the very sky of his family. He took pride in that, proud of the empire he had built from scratch, from being a mere hustling salesman on the streets.

New clubs and groups based on these new titles began to form, naturally. He learned, studied, and developed habits that hadn't changed for years: his clothes were always pressed to perfection, with detailed knowledge of premium fabric rankings memorized; his hair was always slick, every step of grooming meticulously followed by heart; and most importantly, he always carried the fragrant, luxurious scent of French perfume. He knew by heart all the rankings of what was considered "luxury." He loved it, and he detested people who didn't know these things, these rankings, simply because in his eyes, they didn't understand what "luxury, meticulousness" meant, or, to put it simply, they were "less classy."

This wasn't just a preference; it was part of his "brand," a symbol of success and power. The fragrance was like an invisible armor, both concealing his fatigue and worries, and asserting the status of a man who always carried himself with confident pride. He had once witnessed a few layers of skin on the faces, at the corners of the eyes and nose, of people he met change when they stood beside him in scorching sunlight, as he introduced a product he was selling, deemed "luxurious" by its price. That was a fleeting moment of regrettable youth for him.

He believed that a man had to smell good, be clean, and be presentable; it was a way of showing respect for himself and for others. He maintained that same demeanor whether it was an important meeting or just a family meal. Sometimes, he would even tell himself that this perfume was a "magic spell" that kept him alert and ready to face any challenge.

Then, one day. A day unplanned, unannounced, with no special signs other than the scorching heat of Saigon. "Em" – his wife, a few years younger, nearing fifty, an age when people typically retire to enjoy their later years and care for grandchildren, suddenly declared she wanted to work. He was surprised, then sneered. "Why do you need to work when you have plenty of money? I can support you for life." He said it with a self-satisfied tone, the voice of a successful man who always thought money could solve all problems, except for... debts, which his clubs and groups called "business leverage," helping him relieve pressure before the due dates.

His mind started racing. He knew both sides of the sales profession: the allure of appearances, what one had to wear, the glittering lights, and the endless badges and achievements. He also knew the downside of sales, which was a trade-off of time, money, and even oneself, if one lacked clear-headedness and balance. He felt weary. He also knew very well that it was an easy job to get.

But "Em" didn't think so. "I want to work, to be free, to not be dependent. Who knows what might happen?" Her voice was gentle yet firm, like cool water, yet strong enough to erode rock. She spoke of wanting a reserve fund, for when his empire might falter, for when those contracts might no longer bring in impressive figures. He fell silent. He knew that was part of "Em's" nature, a meticulousness that sometimes he found… excessive. But it was precisely that "excess" that kept his family stable and harmonious.

So "Em" went to work as a salesperson. Not selling anything grand or billion-dollar projects, but simply distributing promotional flyers and small household items in front of the supermarket. He couldn't help but be stunned when he witnessed it for the first time. That afternoon, he left work early, off-schedule. His shiny black Lexus stopped a short distance from the supermarket. From afar, he saw "Em."

"Em" stood there, amidst the bustling crowd, amidst the city's noise. Her cotton shirt was faded, no longer retaining the elegant look it had when she wore it at home. Her hair was tied up, a few wisps falling across her forehead, soaked with sweat. She no longer carried the faint scent of the perfume he often gave her; instead, there was the distinct smell of sweat, mixed with sun and street dust. That smell, to him, had always been unpleasant, even repulsive. He was accustomed to sophisticated, refined fragrances. Body odor, to him, was something to be concealed, to be driven away at all costs.

But then, he saw "Em" smile. A radiant, fresh smile like a sunflower blooming under the sun. She didn't hesitate to hand out flyers to passersby, whether they were students, housewives, or hurried young men. She spoke simple, unpretentious greetings, yet they were surprisingly sincere. He saw the wrinkles around "Em's" eyes more clearly in the sun, saw her hands, once calloused from housework, now even more so from her sales job.

It struck him. He drove home, picked up his three children, and returned to "Em's" workplace. They all got out of the car and greeted their colleagues. He remained silent from beginning to end, maintaining his own demeanor; only his children and "Em" were lively throughout the evening.

That night, he came home. The perfume on his body suddenly became strong and unpleasant. He showered thoroughly, but strangely, he didn't spray perfume as usual. He lay down on the bed and took a deep breath. The faint scent on the pillow, "Em's" distinctive fragrance, her body's scent, suddenly became unusually alluring. It wasn't a luxurious scent, but it was genuine, intimate, bringing a strangely peaceful feeling. He suddenly realized that "Em's" body odor was the smell of the sun, of the wind, of the silent efforts she had made for this family.

From that day on. He still wore formal clothes and took care of his appearance, but the expensive perfume bottles gradually stayed in the cabinet. He began to feel his body odor after a day's work, the smell of sweat from his efforts, the smell of vitality. It was no longer something he wanted to hide, but a part of him, a very real, very masculine part. He began to enjoy that scent; it was like a mark, a reminder of what he had experienced and accomplished.

From that evening. He began to listen to "Em" talk about her work, about the difficulties she encountered, even if it was with relatives or friends, not him. The sneer vanished as if a ship had sunk into a deep sea.

For the first time in many years, he felt a strange sense of peace.

He started paying attention to the smallest things. Family meals were no longer just a place for him to eat and scroll on his phone. He started asking his children about school and friends. He no longer yelled when they spilled water but patiently guided them. He realized that happiness was not extravagant things but simple moments with those he loved.

One weekend morning, he woke up early. "Em" was still asleep. He looked at "Em," at the wrinkles around her eyes, at her calloused hands. Suddenly. He smiled, the most natural smile he had ever given, not needing to practice it in front of a mirror like he once did during his sales days. He went to work. The sky was clear that day.

[Sách] Tư duy như chính trị gia - James Bemard Murphy Craeme Garrard

"Chính trị là đấu trường định đoạt số phận cho hành tinh của chúng ta. Đó là lý do tại sao mà chúng ta, với tư cách là công dân, có trách nhiệm can dự vào chính trị. Diễn giải theo lời của Leon Trotsky là: bạn có thể không quan tâm đến chính trị, nhưng chính trị quan tâm đến bạn.” 

"...Xã tắc vững bền, giang sơn đổi mới, Khai hoa nở nhụy, cây cỏ reo vui."  Em gửi tiếp những đầu sách mới cho nó từ một đầu đất nước sau khi em làm trọn một thiên chức ban đầu. Đất nước cũng bắt đầu có những thay đổi lớn, xác nhập với miễn trừ theo nghĩa của chăm lo, âu cũng là một quan điểm. Cười. Đám trẻ đang phải vật vã với những nhiễu nhương nằm ngoài cảng biển bởi những con người "canh cửa" nơi đây. 

 "Tư duy như chính trị gia" của Graeme Garrard và James Bernard Murphy không phải là một cuốn sách khô khan về lý thuyết chính trị, mà là một hành trình trí tuệ đầy hấp dẫn. Cuốn sách là một phần của bộ sách "Tư duy" (cùng với "Tư duy như một triết gia" và "Tư duy như một kinh tế gia"), nhưng nó đứng độc lập với khả năng khai mở những góc nhìn sâu sắc về quyền lực, công lý, tự do và vai trò của con người trong xã hội.

Cuốn sách nổi bật bởi cách tiếp cận độc đáo và trực diện: thay vì đi sâu vào từng học thuyết phức tạp, các tác giả giới thiệu về cuộc đời, bối cảnh lịch sử và những ý tưởng cốt lõi của 30 nhà tư tưởng chính trị tiêu biểu, từ cổ đại đến hiện đại. Từ Khổng Tử, Plato, Augustine, Machiavelli đến Marx, Nietzsche, Gandhi, Hannah Arendt..., mỗi chương là một bức chân dung sống động, phác họa cách những tư tưởng vĩ đại này ra đời và phát triển, không chỉ trong bối cảnh lịch sử mà còn liên hệ trực tiếp với những vấn đề đương đại như dân chủ, chủ nghĩa tư bản, công bằng xã hội và quyền con người.

"Một sự giới thiệu tuyệt vời về những nhà tư tưởng có ảnh hưởng nhất trong lịch sử, với những giải thích rõ ràng và chi tiết hấp dẫn." 

Giọng văn của Garrard và Murphy súc tích, rõ ràng và không hề giáo điều. Họ không áp đặt quan điểm mà trình bày các tư tưởng một cách trung lập, khuyến khích người đọc tự suy ngẫm và hình thành lập trường riêng. Chính sự khách quan này đã biến cuốn sách thành một công cụ mạnh mẽ để rèn luyện tư duy phản biện, giúp người đọc không chỉ hiểu "cái gì" mà còn hiểu "tại sao" những ý tưởng chính trị ấy lại có sức ảnh hưởng lâu dài đến vậy. Đọc cuốn sách như thể bản thân đang đứng giữa một quảng trường, một thời đại của những con người hùng biện đứng ở các ngóc ngách để thể hiện quan điểm của mình. Thịnh vượng để suy vong, suy vong để thịnh vượng – những vòng xoáy lịch sử được soi chiếu qua lăng kính tư tưởng.

"Dù đề cập đến các lý thuyết chính trị sâu sắc, nhưng cuốn sách lại sử dụng văn phong vô cùng dễ hiểu, nên rất phù hợp cả với độc giả không chuyên về triết học hoặc chính trị." 

"Tư duy như chính trị gia" không chỉ dành cho những người học chuyên ngành chính trị hay triết học, mà còn là một cuốn sách cần thiết cho mọi công dân, mọi nhà lãnh đạo, những ai quan tâm đến cách xã hội vận hành và khao khát đóng góp vào một tương lai tốt đẹp hơn. Nó là lời nhắc nhở rằng, chính trị không chỉ là đấu trường của quyền lực, mà còn là nơi các ý tưởng định hình số phận con người và hành tinh.

"Cuốn sách không áp đặt quan điểm mà trình bày những tư tưởng khác nhau một cách trung lập, giúp người đọc tự hình thành quan điểm riêng về các vấn đề chính trị." 

Graeme Garrard và James Bernard Murphy đã mang đến một tác phẩm thực sự giá trị, không chỉ làm sống dậy những tư tưởng chính trị cổ xưa mà còn cho thấy tính ứng dụng của chúng trong bối cảnh hiện đại. "Tư duy như chính trị gia" là một lời mời gọi sâu sắc để mỗi người chúng ta không chỉ là những công dân thụ động mà còn là những người có khả năng suy nghĩ, phân tích và đóng góp vào việc định hình tương lai. Một cuốn sách cần thiết để hiểu về thế giới và về chính chúng ta.

***

"Politics is the arena that determines the fate of our planet. That is why we, as citizens, have a responsibility to engage in politics. As Leon Trotsky put it: you may not be interested in politics, but politics is interested in you."

"...The nation's foundation solid, mountains and rivers renewed, flowers bloom and buds unfurl, plants and grass rejoice." My younger colleague continues sending new book titles from the other end of the country after completing her initial vocation. The nation, too, is undergoing significant changes, merging and granting exemptions in the sense of care; perhaps that's one perspective. Chuckle. The young ones are struggling with the turmoil outside the port, caused by the "gatekeepers" there.

"How to Think Like a Statesman" by Graeme Garrard and James Bernard Murphy is not a dry book on political theory, but a captivating intellectual journey. It invites readers to engage in dialogue with the greatest minds who have shaped human political thought. The book is part of the "Thinking" series (along with "How to Think Like a Philosopher" and "How to Think Like an Economist"), but it stands independently with its ability to unlock profound insights into power, justice, freedom, and the role of humanity in society.

The book stands out for its unique and direct approach: instead of delving into complex doctrines, the authors present the lives, historical contexts, and core ideas of 30 representative political thinkers, from antiquity to modernity. From Confucius, Plato, Augustine, Machiavelli to Marx, Nietzsche, Gandhi, Hannah Arendt..., each chapter is a vivid portrait, sketching how these great ideas emerged and evolved, not only within historical contexts but also directly relating to contemporary issues such as democracy, capitalism, social justice, and human rights.

"A superb introduction to the most influential thinkers in history, with clear explanations and fascinating details."

Garrard and Murphy's writing style is concise, clear, and never dogmatic. They do not impose viewpoints but present ideas neutrally, encouraging readers to reflect and form their own stances. This very objectivity transforms the book into a powerful tool for honing critical thinking, helping readers understand not just "what" but also "why" these political ideas have such lasting influence. Reading the book feels like standing in a public square, in an era where eloquent individuals stood at every corner expressing their views. Prosperity leads to decline, decline leads to prosperity – historical cycles illuminated through the lens of thought.

"Although it delves into profound political theories, the book uses incredibly easy-to-understand language, making it highly suitable for readers without a specialized background in philosophy or politics."

"How to Think Like a Statesman" is not only for those specializing in political science or philosophy but also an essential book for every citizen, every leader, anyone interested in how society functions and eager to contribute to a better future. It is a reminder that politics is not just an arena of power, but also where ideas shape the fate of humanity and the planet.

"The book does not impose views but presents different ideas neutrally, helping readers form their own opinions on political issues."

Graeme Garrard and James Bernard Murphy have delivered a truly valuable work, not only bringing ancient political ideas to life but also demonstrating their applicability in the modern context. "How to Think Like a Statesman" is a profound invitation for each of us to be not just passive citizens but individuals capable of thinking, analyzing, and contributing to shaping the future. It is an essential book for understanding the world and ourselves.

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2025

[Sách] Nghĩ như hoàng đế La Mã - Donald Robertson


  • "Bạn có quyền lực đối với tâm trí mình – chứ không phải các sự kiện bên ngoài. Nhận ra điều này, và bạn sẽ tìm thấy sức mạnh." 

Nhớ. Gặp nhau ở một buổi ban trưa. Anh tặng quyển sách "thực hành khắc kỷ", là quyển sách anh bỏ thời gian cho một món qua và có thể say sưa khi nói về chủ đề "khắc kỷ", một chủ đề rất dễ gây nhầm lẫn để hiểu về bản chất chứ chưa nói đến thực hành. 

https://chienphan.blogspot.com/2024/05/sach-thuc-hanh-khac-ky-stoic-challenge.html 

https://chienphan.blogspot.com/2020/10/review-sach-chu-nghia-khac-ky-william.html

"Nghĩ như hoàng đế La Mã" của Donald Robertson không chỉ là một cuốn sách tiểu sử về Marcus Aurelius – vị hoàng đế La Mã kiêm triết gia lỗi lạc – mà còn là một cẩm nang thực hành sâu sắc về chủ nghĩa Khắc kỷ (Stoicism), được trình bày một cách sống động và dễ tiếp cận. Cuốn sách mời gọi người đọc bước vào tâm trí của một trong những nhà lãnh đạo vĩ đại nhất lịch sử, để tìm hiểu cách ông đối diện với áp lực, thăng trầm của cuộc đời và đế chế, bằng trí tuệ và sự bình thản nội tại.

"Hạnh phúc của cuộc đời bạn phụ thuộc vào chất lượng những suy nghĩ của bạn." 

Robertson, một nhà trị liệu nhận thức hành vi và học giả về Khắc kỷ, đã khéo léo đan xen giữa những câu chuyện hấp dẫn về cuộc đời Marcus Aurelius, các sự kiện lịch sử quan trọng và những lời dạy cốt lõi của triết học Khắc kỷ. Ông không chỉ tái hiện một cách chân thực hình ảnh vị hoàng đế-triết gia, mà còn giải thích tường tận cách Marcus Aurelius áp dụng các nguyên tắc Khắc kỷ vào việc quản lý cảm xúc, rèn luyện ý chí, chấp nhận nghịch cảnh và tìm thấy ý nghĩa cuộc sống. Cuốn sách không dừng lại ở lý thuyết mà còn cung cấp những bài tập thực hành, giúp người đọc có thể áp dụng ngay những triết lý cổ xưa này vào đời sống hiện đại đầy biến động.

Đọc quyển sách như thể bản thân đang đứng giữa một quảng trường, một thời đại của những con người hùng biện đứng ở các ngóc ngách để thể hiện quan điểm của mình. Thịnh vượng để suy vong, suy vong để thịnh vượng.

"Đừng lãng phí thời gian tranh luận về một người đàn ông tốt nên là gì. Hãy trở thành một người như thế." 

Điểm nổi bật của "Nghĩ như hoàng đế La Mã" là khả năng biến một chủ đề tưởng chừng khô khan thành một trải nghiệm đọc đầy cảm hứng và hữu ích. Giọng văn của Robertson minh triết, rõ ràng và đầy tính nhân văn, khiến người đọc cảm thấy như đang được trò chuyện trực tiếp với một người hướng dẫn tận tâm. Cuốn sách là một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng, dù ở bất kỳ thời đại nào, con người vẫn phải đối mặt với những vấn đề cơ bản về sợ hãi, lo âu, mất mát và cách tìm thấy hạnh phúc. Và rằng, trí tuệ từ hàng nghìn năm trước vẫn còn nguyên giá trị để soi đường cho chúng ta hôm nay.

"Nếu bạn bị phiền muộn bởi bất cứ điều gì bên ngoài, nỗi đau không phải do bản thân sự việc gây ra, mà do sự đánh giá của bạn về nó; và bạn có quyền loại bỏ sự đánh giá này bất cứ lúc nào." 

"Nghĩ như hoàng đế La Mã" không chỉ là một bài học về lịch sử hay triết học, mà còn là một công cụ mạnh mẽ để rèn luyện tinh thần, xây dựng khả năng phục hồi và tìm thấy sự bình yên nội tại giữa những hỗn loạn bên ngoài.

"Trở ngại cho hành động lại thúc đẩy hành động. Điều cản đường trở thành con đường."

Donald Robertson đã mang đến một tác phẩm độc đáo, kết nối trí tuệ cổ xưa của Khắc kỷ với những vấn đề hiện đại một cách tài tình. "Nghĩ như hoàng đế La Mã" không chỉ mở ra cánh cửa vào cuộc đời phi thường của Marcus Aurelius, mà còn cung cấp một bộ công cụ tinh thần vững chắc để mỗi chúng ta có thể trở thành "hoàng đế" của chính cuộc đời mình, đối mặt với mọi thử thách bằng sự điềm tĩnh, lý trí và lòng dũng cảm. Đây là một cuốn sách nên đọc chậm, suy ngẫm và thực hành, để tìm thấy sức mạnh và sự bình yên trong chính nội tại.

***

"You have power over your mind – not outside events. Realize this, and you will find strength."

I remember. We met one lunchtime. He gave me the book "The Stoic Challenge," a gift he had spent time on and could enthusiastically talk about "Stoicism," a topic that's very easy to misunderstand in its essence, let alone practice. https://chienphan.blogspot.com/2024/05/sach-thuc-hanh-khac-ky-stoic-challenge.html https://chienphan.blogspot.com/2020/10/review-sach-chu-nghia-khac-ky-william.html

Donald Robertson's "How to Think Like a Roman Emperor" is not merely a biography of Marcus Aurelius – the eminent Roman emperor and philosopher – but also a profound practical guide to Stoicism, presented in a vivid and accessible manner. The book invites readers into the mind of one of history's greatest leaders, to learn how he faced the pressures and vicissitudes of life and empire, with wisdom and inner tranquility.

"Your life's happiness depends on the quality of your thoughts."

Robertson, a cognitive behavioral therapist and Stoic scholar, skillfully interweaves captivating stories about Marcus Aurelius's life, significant historical events, and the core teachings of Stoic philosophy. He not only authentically recreates the image of the emperor-philosopher but also meticulously explains how Marcus Aurelius applied Stoic principles to manage emotions, cultivate willpower, accept adversity, and find meaning in life. The book doesn't stop at theory but also provides practical exercises, helping readers immediately apply these ancient philosophies to modern, volatile life.

Reading the book felt like standing in a public square, in an era where eloquent people stood at every corner expressing their views. Prosperity leads to decline, decline leads to prosperity.

"Don't waste time arguing about what a good man should be. Be one."

A notable aspect of "How to Think Like a Roman Emperor" is its ability to transform a seemingly dry subject into an inspiring and useful reading experience. Robertson's writing style is wise, clear, and deeply humane, making readers feel as if they are conversing directly with a dedicated guide. The book is a powerful reminder that, regardless of the era, humans still face fundamental issues of fear, anxiety, loss, and how to find happiness. And that the wisdom from thousands of years ago remains just as valuable to light our path today.

"If you are distressed by anything external, the pain is not due to the thing itself, but to your estimate of it; and you have the power to revoke this estimate at any moment."

"How to Think Like a Roman Emperor" is not just a lesson in history or philosophy, but also a powerful tool for mental training, building resilience and finding inner peace amidst external chaos.

"The impediment to action advances action. What stands in the way becomes the way."

Donald Robertson has delivered a unique work, skillfully connecting the ancient wisdom of Stoicism with modern problems. "How to Think Like a Roman Emperor" not only opens the door to Marcus Aurelius's extraordinary life but also provides a robust set of mental tools for each of us to become "emperors" of our own lives, facing all challenges with calmness, reason, and courage. This is a book to be read slowly, contemplated, and practiced, to find strength and peace within oneself.

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2025

[Sách] Khi mọi điều không như ý - Hae Min

"Điều quan trọng không phải là mọi thứ có diễn ra như ý bạn muốn hay không, mà là cách bạn đón nhận khi mọi thứ không như ý." 

Chú nhóc CEO chia sẻ tin tức về một thành viên ra đi: Anh ấy đã mở một công ty anh ạ! 

Nó cười: Hãy chúc mừng thay vì lo lắng trở thành một đối thủ cạnh tranh! Tập trung vào những điều mình đang làm, hãy vui vẻ đón nhận vì có một thời gian anh em đã làm việc cùng nhau.  

Từ chân trời, chú nhóc trẻ như cánh diều bay chấp chới, trong quãng trời quang đãng, có lúc gió, lúc giông. Cánh diều nào chẳng bay ngược gió! 

"Nếu bạn đang mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi một chút. Đừng cảm thấy tội lỗi vì điều đó." 

Nó ngồi xuống, nhâm nhi một tách trà, thưởng cái hương bay lên, len qua mũi mình, vào dạ, dần tan như lớp sương mõng đầu hôm đang co ro trên chiếc lá, lắng nghe nhà sư tâm tình cùng bạn trẻ của hôm nay. Lạc loài. Đi tìm một lối thoát. 

Như một cô nhóc mỗi sớm văn phòng, ghé ngang gửi chút bánh, chút kẹo ngọt cho buổi trà đàm thêm ngon, lân la hỏi han về mấy quyển sách giúp tìm một đi từ thanh xuân vừa giã biệt.

 "Khi mọi điều không như ý" của Đại đức Hae Min không phải là một cuốn sách kể chuyện hay phân tích học thuật, mà là một liều thuốc tinh thần, một lời thì thầm đầy thấu hiểu và an ủi dành cho những tâm hồn đang lạc lối trong bộn bề cuộc sống. Cuốn sách là tập hợp những suy ngẫm ngắn gọn, sâu sắc về những khó khăn, nỗi đau và sự bất toàn mà con người thường gặp phải, đồng thời cung cấp những góc nhìn mới mẻ để chấp nhận và vượt qua chúng.

"Bình yên không phải là không có vấn đề, mà là có thể đối mặt với vấn đề trong sự bình yên." 

Nhớ. Từng ngồi xuống một lần với Hae Min để lắng nghe lời dạy "yêu những điều không hoàn hảo", hôm nay ngồi lại, cảm giác nhẹ nhàng và sâu lắng, chậm rãi để đời trôi đó vẫn chẳng phai. 

https://chienphan.blogspot.com/2019/02/review-sach-yeu-nhung-ieu-khong-hoan.html

Với giọng văn nhẹ nhàng, từ tốn nhưng thấm đẫm triết lý Thiền, Hae Min đã chạm đến những vấn đề cốt lõi trong tâm hồn con người: sự lo lắng, nỗi sợ hãi, áp lực công việc, các mối quan hệ phức tạp, hay thậm chí là sự đơn độc. Ông không đưa ra những giải pháp thần kỳ hay những lời khuyên sáo rỗng, mà chỉ đơn giản là mời gọi người đọc dừng lại, thở sâu và nhìn nhận mọi thứ với một thái độ từ bi hơn, bao dung hơn – đặc biệt là với chính mình.

Cuốn sách nổi bật bởi tính thực tế và gần gũi. Mỗi suy ngẫm của Hae Min đều như một lời tâm sự của một người bạn hiểu chuyện, giúp người đọc nhận ra rằng những cảm xúc tiêu cực, những điều không như ý là một phần tất yếu của cuộc sống, và cách chúng ta đối diện với chúng mới là điều quan trọng. Thay vì chạy trốn hay chiến đấu, Hae Min khuyến khích chúng ta học cách chấp nhận, buông bỏ những kỳ vọng không thực tế, và tìm thấy vẻ đẹp trong sự không hoàn hảo của hiện tại.

"Thế giới không hoàn hảo, và bạn cũng vậy. Hãy học cách yêu lấy sự không hoàn hảo đó." 

"Khi mọi điều không như ý" là một lời nhắc nhở rằng, hạnh phúc không phải là việc đạt được mọi thứ mình muốn, mà là khả năng tìm thấy sự bình yên ngay cả khi mọi thứ không đi theo đúng quỹ đạo. Cuốn sách là một không gian tĩnh lặng giữa cuộc sống ồn ào, nơi tâm hồn có thể nghỉ ngơi, chiêm nghiệm và tìm lại sự cân bằng.

"Khi bạn ngừng tìm kiếm hạnh phúc ở bên ngoài, bạn sẽ tìm thấy nó ở bên trong." 

"Khi mọi điều không như ý" là cuốn sách lý tưởng cho bất kỳ ai đang cảm thấy căng thẳng, lo lắng, hoặc đang trải qua giai đoạn khó khăn trong cuộc sống. Nó đặc biệt hữu ích cho những người tìm kiếm sự an ủi, lời khuyên để đối diện với những thử thách, và những ai muốn thực hành lối sống chậm, chánh niệm.

Đại đức Hae Min, qua "Khi mọi điều không như ý," đã mang đến một món quà tinh thần vô giá – một liều thuốc xoa dịu cho tâm hồn mỏi mệt. Cuốn sách không hứa hẹn thay đổi thế giới bên ngoài, nhưng chắc chắn sẽ giúp bạn thay đổi cách nhìn nhận thế giới bên trong, từ đó tìm thấy sự bình an và hạnh phúc thực sự ngay cả trong những khoảnh khắc không như ý nhất. Đây là một tác phẩm nên đọc chậm, chiêm nghiệm và để những lời từ bi của nó thấm sâu vào lòng.

***

"It's not important whether everything goes as you wish, but how you embrace it when things don't go as planned."

The young CEO shared news of a departing team member: "He's opened his own company, brother!"

I smiled: "Celebrate instead of worrying about a competitor! Focus on what you're doing; embrace it cheerfully, because you once worked together."

From the horizon, the young man seemed like a kite fluttering, in a clear sky, sometimes windy, sometimes stormy. Which kite doesn't fly against the wind!

"If you're tired, take a break. Don't feel guilty about it."

I sat down, sipping a cup of tea, savoring its rising aroma, gently passing through my nose, entering my stomach, slowly dissipating like the thin evening mist clinging to a leaf, listening to the monk confide in today's youth. Lost. Searching for a way out.

Like a young girl every morning at the office, dropping by to leave a few cakes, some sweet candies for our tea-time chat, lingering to ask about books that help find a way out of a recently departed youth.

"When Things Don't Go As Planned" by Venerable Hae Min is not a mere narrative or academic analysis, but a spiritual balm, a gentle whisper of profound understanding and comfort for souls lost in life's turmoil. The book is a collection of concise, deep reflections on the difficulties, pains, and imperfections that people commonly encounter, while also offering fresh perspectives to accept and overcome them.

"Peace is not the absence of problems, but the ability to face problems in peace."

I remember. Once, I sat down with Hae Min to listen to his teaching, "love what is imperfect." Sitting here again today, that light and profound feeling, that slow letting go of life, still doesn't fade. https://chienphan.blogspot.com/2019/02/review-sach-yeu-nhung-ieu-khong-hoan.html

With a gentle, unhurried yet deeply imbued with Zen philosophy voice, Hae Min touches upon core issues in the human soul: anxiety, fear, work pressure, complex relationships, or even loneliness. He doesn't offer magical solutions or empty advice, but simply invites readers to stop, breathe deeply, and perceive everything with a more compassionate, tolerant attitude – especially towards themselves.

The book stands out for its practicality and relatability. Each of Hae Min's reflections feels like the intimate sharing of an understanding friend, helping readers realize that negative emotions and unwelcome circumstances are an inevitable part of life, and how we confront them is what truly matters. Instead of fleeing or fighting, Hae Min encourages us to learn to accept, let go of unrealistic expectations, and find beauty in the present's imperfection.

"The world is imperfect, and so are you. Learn to love that imperfection."

"When Things Don't Go As Planned" is a reminder that happiness is not about getting everything you want, but the ability to find peace even when things don't go according to plan. The book is a quiet space amidst life's noise, where the soul can rest, contemplate, and regain balance.

"When you stop searching for happiness outside, you will find it within."

"When Things Don't Go As Planned" is an ideal book for anyone feeling stressed, anxious, or going through a difficult period in life. It is especially helpful for those seeking solace, advice on facing challenges, and those who wish to practice a slower, more mindful way of life.

Venerable Hae Min, through "When Things Don't Go As Planned," has delivered an invaluable spiritual gift – a soothing balm for weary souls. The book does not promise to change the world outside, but it will certainly help you change your perception of the world within, thereby finding true peace and happiness even in the most unwelcome moments. This is a work to be read slowly, contemplated, and allowed its compassionate words to sink deep into your heart.

Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2025

[Sách] Con đường chẳng mấy ai đi - M. Scott Peck - The Road less traveled


"Cuộc đời vốn dĩ khó khăn. Đây là một sự thật vĩ đại, một trong những sự thật vĩ đại nhất. Đây là một sự thật vĩ đại bởi vì khi chúng ta thực sự nhận ra nó, chúng ta sẽ vượt qua nó."

Quyển sách này đang "hot" lắm anh! Cô nhóc mỉm cười, nói với nó sau khi xem tựa đề quyển sách ở một Bến Thượng Hải. Chiều tà. Nó thư thả lướt từng trang sách.

Đóng góp vào sự thành công của quyển sách là dịch giả; với những sách nước ngoài. Quả thật, sau thành công của một nhà văn Lý Lan dịch một Harry Potter tạo thành cơn sốt của ấu thơ, bản thân hôm nay gặp lại một dịch giả Lâm Đặng Cam Thảo đã làm nên sự thành công cho quyển sách, gần gủi và hợp thời. 

 "Con đường chẳng mấy ai đi" của Bác sĩ M. Scott Peck không chỉ là một cuốn sách tâm lý học hay self-help thông thường; nó là một triết lý sống, một bản đồ dẫn đường sâu sắc vào hành trình trưởng thành tâm hồn và khai phóng tiềm năng con người. Cuốn sách mở đầu bằng một câu nói gây sốc nhưng đầy chân lý: "Cuộc đời vốn dĩ khó khăn." Và từ đó, Peck không ngần ngại đi sâu vào những góc khuất, những nỗi đau, và những thử thách mà mỗi chúng ta đều phải đối mặt trên con đường tìm kiếm sự trưởng thành đích thực.

"Tình yêu đích thực không phải là một cảm xúc, mà là một hành động ý chí – một sự lựa chọn có ý thức để mở rộng bản thân vì sự phát triển của người khác." 

Tuổi trẻ mắc kẹt đến thế sao? Bản thân tự hỏi khi đọc quyển sách, tự dưng, bản thân liên tưởng đến những trào lưu của giới trẻ Nhật và Trung, tự tìm cách tách mình ra khỏi cuộc sống với những áp lực và vội vã. Phần còn lại của thế giới đặt tên cho họ nhiều tên gọi khác nhau: "người chuột", "thế hệ kén tằm".... Hiểu. Thời nào cũng vậy thôi!?

Peck, với tư cách là một nhà tâm thần học giàu kinh nghiệm, đã khéo léo kết hợp giữa kiến thức khoa học, những câu chuyện thực tế từ bệnh nhân, và những suy tư triết học sâu sắc để giải thích rằng, những khó khăn, nỗi đau và sự cô đơn không phải là trở ngại, mà là những chất xúc tác cần thiết cho sự phát triển. Ông nhấn mạnh tầm quan trọng của kỷ luật, tình yêu chân thật, sự chấp nhận trách nhiệm và khả năng đối diện với sự thật – những phẩm chất mà ông cho rằng là "con đường chẳng mấy ai đi" nhưng lại là chìa khóa để đạt được sự bình yên và hạnh phúc bền vững.

"Kỷ luật là một tập hợp các công cụ mà tất cả chúng ta phải sử dụng nếu chúng ta muốn giải quyết các vấn đề của cuộc đời và lớn lên về mặt tâm lý." 

Giọng văn của M. Scott Peck minh triết, thẳng thắn nhưng đầy lòng trắc ẩn. Ông không né tránh những vấn đề gai góc như bệnh thần kinh, lòng ích kỷ hay sự lười biếng tinh thần, mà phân tích chúng một cách khoa học, đồng thời gợi mở những lối thoát, những phương pháp để vượt qua. Cuốn sách giúp người đọc nhận diện những "thiên kiến" trong suy nghĩ, những cách hành xử tự hủy hoại, và khuyến khích mỗi cá nhân tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, thay vì đổ lỗi cho hoàn cảnh hay người khác.

"Phần lớn nỗi đau của chúng ta là tự gây ra, bởi vì chúng ta từ chối đối diện với thực tế." 

"Con đường chẳng mấy ai đi" là một lời mời gọi để chúng ta nhìn nhận lại cách mình đối diện với cuộc đời, với những thách thức và với chính bản thân. Nó không hứa hẹn một cuộc sống dễ dàng, mà hứa hẹn một hành trình trưởng thành đầy ý nghĩa, nơi những vết thương được chữa lành và tâm hồn được khai phóng.

  • "Sự trưởng thành đòi hỏi sự chịu đựng và chấp nhận nỗi đau." 

"Con đường chẳng mấy ai đi" của M. Scott Peck là một tác phẩm kinh điển vượt thời gian, cung cấp một lăng kính độc đáo và sâu sắc để nhìn nhận cuộc sống. Với những phân tích thấu đáo về kỷ luật, tình yêu, sự trách nhiệm và tâm linh, cuốn sách không chỉ giúp người đọc hiểu rõ hơn về bản thân mà còn trang bị cho họ những công cụ tinh thần để dấn thân vào "con đường ít người đi" – một con đường tuy đầy thử thách nhưng lại dẫn đến sự bình yên, hạnh phúc và ý nghĩa đích thực.

***

"Life is difficult. This is a great truth, one of the greatest truths. This is a great truth because once we truly perceive it, we will overcome it."

"This book is really 'hot,' brother!" the little girl smiled, telling me after seeing the book title at a "Ben Thuong Hai" (Shanghai Bund) café. It was late afternoon. I leisurely flipped through the pages.

Contributing to the book's success is the translator; for foreign books. Indeed, after the success of author Ly Lan translating a Harry Potter that created a childhood craze, today I encounter translator Lam Dang Cam Thao, who has made this book a success, making it relatable and timely.

"The Road Less Traveled" by Dr. M. Scott Peck is not merely a common psychology or self-help book; it is a philosophy of life, a profound roadmap into the journey of spiritual growth and human potential liberation. The book opens with a shocking but utterly true statement: "Life is difficult." And from there, Peck unhesitatingly delves into the hidden corners, the pains, and the challenges each of us must face on the path to true maturation.

"True love is not a feeling, but an act of will – a conscious choice to extend oneself for the sake of another's growth."

Are young people this trapped? I asked myself while reading the book. Suddenly, I connected it to trends among Japanese and Chinese youth who deliberately detach themselves from life's pressures and haste. The rest of the world has given them various names: "rat people," "cocoon generation"... I understand. It's always been this way, hasn't it?

Peck, as an experienced psychiatrist, skillfully combines scientific knowledge, real-life patient stories, and deep philosophical reflections to explain that difficulties, pain, and loneliness are not obstacles but essential catalysts for growth. He emphasizes the importance of discipline, authentic love, the acceptance of responsibility, and the ability to confront truth – qualities he posits as "the road less traveled" but which are key to achieving lasting peace and happiness.

"Discipline is a set of tools that all of us must use if we are to solve life's problems and grow psychologically."

M. Scott Peck's writing style is wise, direct, yet full of compassion. He does not shy away from thorny issues such as neurosis, selfishness, or spiritual laziness, but analyzes them scientifically, while also suggesting escape routes and methods for overcoming them. The book helps readers identify "biases" in their thinking, self-destructive behaviors, and encourages each individual to take responsibility for their own lives, rather than blaming circumstances or others.

"Most of our pain is self-inflicted, because we refuse to face reality."

"The Road Less Traveled" is an invitation for us to re-examine how we confront life, its challenges, and ourselves. It doesn't promise an easy life, but it promises a meaningful journey of growth, where wounds are healed and the soul is liberated.

"Growth demands a suspension of suffering and the acceptance of pain."

"The Road Less Traveled" by M. Scott Peck is a timeless classic, offering a unique and profound lens through which to view life. With its thorough analyses of discipline, love, responsibility, and spirituality, the book not only helps readers understand themselves better but also equips them with the mental tools to embark on "the road less traveled" – a path that, though challenging, leads to true peace, happiness, and meaning.

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2025

[Story] Chuyến tàu thanh xuân - The Youthful Journey




"Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu?

 Noãn phong huân đắc du nhân túy. 

Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu."

Màn sương mỏng buổi sớm vẫn còn vương vấn trên mặt Tây Hồ, tựa như tấm lụa là của nàng tiên giáng trần. An, với chiếc máy ảnh lủng lẳng trên cổ, đang say sưa tìm góc chụp. Anh là một du học sinh vừa tốt nghiệp ngành kiến trúc, nhưng niềm đam mê lớn nhất lại nằm ở những khung hình và những câu chuyện ẩn chứa sau mỗi di sản. Chuyến đi này, Hàng Châu là điểm đến đầu tiên trong hành trình khám phá miền Giang Nam huyền thoại, trước khi anh trở về Việt Nam.

Anh lướt qua những hàng liễu rủ thướt tha, cố gắng bắt trọn khoảnh khắc mặt trời hé rạng nhuộm hồng mặt hồ. Bỗng, “RẦM!” Một tiếng động không quá lớn, nhưng đủ khiến An mất thăng bằng. Chiếc máy ảnh suýt nữa thì tuột khỏi tay, còn anh thì lảo đảo suýt ngã nhào xuống mặt nước.

"Ôi, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"

Một giọng nói trong trẻo, hốt hoảng vang lên. An ngẩng đầu. Trước mặt anh là một cô gái với mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn lấp lánh sự bối rối và một nụ cười mím chi đầy hối lỗi. Cô đang cầm một cuốn sổ du lịch to sụ, có vẻ như vừa cắm mặt vào đó để tìm đường.

"Không sao, không sao... May mà máy ảnh của tôi không 'tắm Tây Hồ'!" An cười tủm tỉm, trêu chọc. Anh thầm nghĩ, cô gái này có nụ cười rất tươi, và cái cách cô ấy líu lo xin lỗi thật đáng yêu.

"Thật sự xin lỗi anh. Tôi mải tìm đường quá. Anh có sao không?" Cô gái lo lắng hỏi lại, ánh mắt vẫn chưa hết áy náy.

"Tôi ổn. Cô cũng là khách du lịch à?" An hỏi, cố gắng giấu đi sự thích thú.

"Vâng, tôi là Linh. Tôi đến từ Việt Nam. Đang đi phượt một mình." Linh cười tươi rói.

"À, người đồng hương! Tôi là An, cũng từ Việt Nam. Trùng hợp quá!" An cảm thấy một sự kết nối bất ngờ. "Cô đang tìm đường đi đâu vậy? Có cần tôi giúp không?"

"Tôi đang định đến chùa Linh Ẩn, nhưng hình như đi nhầm lối rồi." Linh giơ cuốn sổ ra, nhăn mũi. Chiếc điện thoại và google trở nên vô dụng hơn bao giờ hết.

"Trùng hợp lần nữa! Tôi cũng đang trên đường đến đó. Hay là chúng ta đi cùng?" An đề nghị, lòng thầm mong cô đồng ý.

Linh hơi ngần ngừ một chút, rồi đôi mắt cô sáng lên. "Vậy thì tốt quá! Tôi đi một mình cũng hơi buồn."

Thế là, chuyến hành trình của hai người trẻ xa lạ bỗng chốc rẽ sang một hướng khác. Họ cùng nhau đi bộ quanh Tây Hồ, dưới những hàng liễu xanh mướt. An kể cho Linh nghe về truyền thuyết Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, về tình yêu bất diệt hóa thành đôi bướm. Linh thích thú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi những câu ngây ngô nhưng đáng yêu.

"Anh An này, anh có biết bài thơ nào về Tây Hồ không? Nghe nói Bạch Cư Dị viết nhiều lắm." Linh hỏi, ánh mắt long lanh.



An mỉm cười, khẽ ngâm: "Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu? Noãn phong huân đắc du nhân túy. Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu." (Tây Hồ ca vũ bao giờ dứt? Gió ấm thổi say khách du hành. Cứ đem Hàng Châu làm Biện Châu.)

"Ồ, hay quá!" Linh vỗ tay tán thưởng. "Anh thuộc nhiều thơ cổ ghê."

"Tại tôi mê mấy thứ văn hóa, lịch sử này mà. Vả lại, cảnh đẹp thế này, không ngâm thơ thì phí quá!" An cười.

Họ đến chùa Linh Ẩn, một ngôi chùa cổ kính ẩn mình giữa rừng cây xanh rì. Không khí nơi đây trang nghiêm mà thanh tịnh. An và Linh cùng nhau thắp hương, cầu nguyện. Trong khoảnh khắc đó, An thấy lòng mình bình yên đến lạ. Có lẽ, không chỉ vì cảnh chùa, mà còn vì sự hiện diện của Linh bên cạnh. Cô gái này mang đến một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp.

Buổi chiều, họ ghé thăm làng trà Long Tỉnh. Giữa những đồi chè xanh mướt trải dài, An và Linh cùng nhau thưởng thức chén trà Long Tỉnh thanh tao. Hương trà thơm dịu, quyện với gió mát từ hồ thổi đến, tạo nên một cảm giác thư thái đến lạ. An chụp cho Linh rất nhiều ảnh, những bức ảnh cô cười rạng rỡ giữa bạt ngàn màu xanh, hay những khoảnh khắc cô trầm tư ngắm nhìn phong cảnh. Linh cũng chụp cho An những bức ảnh chân thực, lột tả được niềm đam mê trong ánh mắt anh.

"Anh này, em cứ nghĩ đi một mình là đã đủ vui rồi, ai ngờ đi cùng anh lại vui hơn gấp bội," Linh nói, mắt vẫn dán vào khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt.

An chỉ cười, không nói gì, nhưng trong lòng anh thì cả một vườn hoa đang nở rộ. Anh nhận ra, sự xuất hiện của Linh không chỉ làm cho chuyến đi thêm vui, mà còn khiến mọi thứ trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều. Buổi tối, họ cùng nhau thưởng thức món Tây Hồ dấm cátôm Long Tỉnh nổi tiếng của Hàng Châu. Dưới ánh đèn lồng lung linh, câu chuyện của họ dường như không có hồi kết.


Duyên Tô Châu

"Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,

Giang phong ngư hỏa đối sầu miên.

Cô Tô thành ngoại Hàn San Tự,

Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền."

Sau hai ngày ở Hàng Châu, An và Linh nhận ra họ có quá nhiều điểm chung, không chỉ là đồng hương, mà còn là niềm yêu thích khám phá, sự say mê với văn hóa và những câu chuyện cổ tích.

"Đi Tô Châu không, Linh?" An đột ngột hỏi khi họ đang ngồi trên con thuyền ngắm cảnh Tây Hồ hoàng hôn.

Linh tròn mắt ngạc nhiên. "Tô Châu? Em cũng tính đi đó, nhưng chưa biết bao giờ."

"Vậy thì đi cùng đi. Nghe nói Tô Châu là 'Venice của phương Đông', có nhiều vườn đẹp lắm." An hăm hở.

"Thế thì đi thôi! Em nghe nói ở Tô Châu có nhiều vườn cổ kính, rất lãng mạn. Với lại, em cũng muốn thử đi thuyền trên sông ở đó." Linh hào hứng.

Thế là, không chút ngần ngại, họ cùng nhau lên chuyến tàu tới Tô Châu. Khác với sự hùng vĩ của Hàng Châu, Tô Châu mang một vẻ đẹp cổ kính, trầm mặc và rất đỗi nên thơ. Những dòng kênh nhỏ uốn lượn, những ngôi nhà mái ngói rêu phong và những chiếc cầu đá cong cong tạo nên một bức tranh thủy mặc sống động.

Họ dành cả ngày để khám phá Vườn Lâm ViênChuyết Chính Viên – những kiệt tác của nghệ thuật làm vườn Trung Hoa. Giữa những cây cầu nhỏ bắc qua hồ sen, những hòn non bộ kỳ vĩ và những亭阁 (đình gác) cổ kính, An và Linh cảm thấy như lạc vào một thế giới khác.

"Đẹp quá anh An nhỉ? Cứ như trong phim cổ trang ấy!" Linh thốt lên, đôi mắt cô lấp lánh sự ngưỡng mộ.

"Đúng vậy. Ở đây, em có thể kể cho anh nghe về ước mơ của em không?" An bất ngờ hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn Linh.

Linh hơi đỏ mặt, rồi khẽ nói: "Ước mơ của em là được đi thật nhiều nơi, khám phá thật nhiều nền văn hóa, và viết về chúng. Còn anh thì sao?"

"Anh thì muốn dùng những khung hình của mình để kể lại những câu chuyện về con người, về kiến trúc, về những vùng đất anh đặt chân đến," An chia sẻ, giọng đầy nhiệt huyết. "Anh nghĩ, mình sẽ có những bức ảnh rất đẹp ở đây."

Họ đi dạo qua từng lối đi nhỏ, lắng nghe tiếng chim hót líu lo và tiếng nước chảy róc rách. An luôn đi trước Linh một bước, cẩn thận đỡ cô khi đi qua những bậc đá trơn trượt. Đôi khi, Linh sẽ dừng lại, lấy điện thoại ra chụp ảnh, và An sẽ kiên nhẫn đứng đợi, mỉm cười nhìn cô. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy, tưởng chừng vô nghĩa, lại đang vun đắp một điều gì đó rất đặc biệt giữa họ.

Buổi chiều, họ thuê một chiếc thuyền gỗ nhỏ, chậm rãi lướt trên con kênh ở phố cổ Sơn Đường. Hai bên bờ, những ngôi nhà cổ kính soi bóng xuống mặt nước, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao lắc lư theo gió. An khẽ ngân nga một giai điệu quen thuộc.

"Anh hát bài gì đấy?" Linh hỏi.

"À, một bài hát tiếng Việt. Tự nhiên thấy không khí ở đây hợp với bài này ghê." An cười. Giai điệu nhẹ nhàng của bài hát hòa quyện vào không gian cổ kính, tạo nên một khung cảnh lãng mạn đến nao lòng.

"Nghe hay quá. Em lại nghĩ đến bài thơ của Trương Kế về Phong Kiều." Linh nói. "Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên, Giang phong ngư hỏa đối sầu miên. Cô Tô thành ngoại Hàn San Tự, Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền."

"Đúng là ở đây, đêm xuống mà nghe tiếng chuông chùa, lại càng thấy thấm thía cái sự trầm mặc của Tô Châu," An đồng tình.

Tối đó, họ cùng nhau thưởng thức món cá quýt Sông Tùngmì Tô Châu. Linh kể cho An nghe về những kỷ niệm thời thơ ấu, về gia đình cô. An cũng chia sẻ về những khó khăn khi mới sang du học, và cả những ước mơ, hoài bão về tương lai. Những câu chuyện ấy, dẫu giản dị, lại kéo họ lại gần nhau hơn. Tình cảm giữa An và Linh không còn là sự cảm mến đơn thuần, mà đã dần chuyển thành những rung động sâu sắc.

Tình Thượng Hải

Rời xa sự yên bình của Hàng Châu và Tô Châu, An và Linh đặt chân đến Thượng Hải – một thành phố phồn hoa, rực rỡ và đầy sức sống. Sự tương phản giữa cổ kính và hiện đại, giữa trầm mặc và sôi động, càng làm cho chuyến đi của họ trở nên thú vị hơn.

"Oa, Thượng Hải đúng là khác biệt hẳn!" Linh thốt lên khi họ đứng giữa những tòa nhà chọc trời lấp lánh ánh đèn.

"Chào mừng đến với 'Ma Đô' – Thành phố ma thuật!" An cười, nắm lấy tay Linh dắt đi giữa dòng người đông đúc. Anh cảm thấy một sự thôi thúc không kiểm soát muốn che chở cho cô gái nhỏ bé này giữa chốn đô thị náo nhiệt.

Địa điểm đầu tiên họ đến là Bến Thượng Hải (Bund). Dưới ánh đèn lung linh của những tòa nhà cổ kính theo kiến trúc châu Âu một bên, và những tòa nhà chọc trời hiện đại của khu Phố Đông bên kia, Thượng Hải hiện lên như một bức tranh kỳ ảo. Gió từ sông Hoàng Phố thổi vào mát rượi.

"Đẹp quá anh An ơi! Em không nghĩ Thượng Hải lại lãng mạn thế này," Linh nói, mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh.

An khẽ nắm chặt tay Linh, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. "Đúng vậy. Ở đây, mình cảm thấy như cả thế giới đang ở dưới chân mình, nhưng đồng thời cũng thấy mình thật nhỏ bé."

"Nhỏ bé, nhưng không cô đơn," Linh khẽ nói, rồi quay sang nhìn An, ánh mắt cô chất chứa bao điều.

An hiểu. Trong khoảnh khắc đó, giữa dòng người tấp nập và ánh đèn rực rỡ, hai trái tim họ dường như hòa cùng một nhịp đập. An cảm thấy một tình yêu lớn lao, không lời, đang lớn dần trong anh.

Họ cùng nhau dạo bước trên Đường Nam Kinh, mua sắm những món quà lưu niệm nhỏ xinh. Linh tìm được một chiếc vòng tay may mắn có hình nút thắt Trung Hoa, và cô quyết định mua một chiếc cho An. An thì mua một chiếc khăn choàng lụa nhỏ cho Linh, màu xanh ngọc bích, hợp với đôi mắt cô.

Ngày hôm sau, họ leo lên Tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu, ngắm toàn cảnh Thượng Hải từ trên cao. Những con đường như sợi chỉ, những dòng xe như kiến bò, và những tòa nhà cao vút như những cây kim khổng lồ. Từ độ cao ấy, mọi lo toan dường như tan biến.

"Anh An này," Linh nói, tựa đầu vào vai An. "Em thấy mình thật may mắn khi có chuyến đi này. Và gặp được anh nữa."

An nhẹ nhàng vòng tay qua vai Linh, khẽ siết. "Anh cũng vậy, Linh à. Chuyến đi này đã cho anh nhiều hơn anh tưởng."

Tối hôm đó, họ lạc vào khu phố cổ Tianzifang, với những con hẻm nhỏ quanh co, những quán cà phê ấm cúng và những cửa hàng nghệ thuật độc đáo. Họ chọn một quán cà phê nhỏ, trầm mặc, và gọi hai tách trà sữa. Không gian yên tĩnh ấy thật phù hợp cho những lời tâm sự.

"Linh này," An bắt đầu, giọng anh hơi trầm. "Em có biết không, từ khi gặp em ở Hàng Châu, anh đã cảm thấy cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều. Em mang đến sự tươi sáng, niềm vui và cả những điều anh chưa từng nghĩ đến."

Linh khẽ ngước nhìn An, đôi mắt cô hơi rưng rưng. "Em cũng vậy, An. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một chuyến đi đáng nhớ đến thế. Cảm ơn anh vì đã ở bên em."

"Linh này," An bắt đầu, giọng anh hơi trầm. "Em có biết không, từ khi gặp em ở Hàng Châu, anh đã cảm thấy cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều. Em mang đến sự tươi sáng, niềm vui và cả những điều anh chưa từng nghĩ đến. Anh nhận ra, đam mê nhiếp ảnh không phải là một sở thích, mà là một phần con người anh, và anh sẽ nghiêm túc theo đuổi nó, có thể là kết hợp với kiến trúc hoặc hoàn toàn độc lập."

Linh khẽ ngước nhìn An, đôi mắt cô hơi rưng rưng. "Em cũng vậy, An. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một chuyến đi đáng nhớ đến thế. Cảm ơn anh vì đã ở bên em. Em cũng đã tìm thấy sự rõ ràng hơn cho bản thân. Em sẽ cố gắng theo đuổi giấc mơ viết lách và khám phá. Tuổi trẻ là để trải nghiệm, đúng không anh?"

An đưa tay khẽ chạm vào má Linh. "Linh à, anh nghĩ, anh yêu em rồi."

Linh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. "Em cũng yêu anh, An."

Lời tỏ tình giản dị, không hoa mỹ, nhưng lại chân thành đến lạ. Giữa lòng Thượng Hải sôi động, tình yêu của họ đã chính thức chớm nở, không còn là những rung động ngầm, mà là sự khẳng định rõ ràng từ hai trái tim.

Buổi tối cuối cùng ở Thượng Hải, họ quyết định đi dạo trên Bund một lần nữa. Dưới ánh trăng và muôn vàn ánh đèn, họ nắm tay nhau, bước đi chậm rãi. An khẽ ngân nga một đoạn trong bài hát "Ánh trăng nói hộ lòng tôi" (月亮代表我的心) của Đặng Lệ Quân, một giai điệu đã quá quen thuộc với cả hai.

"Em ơi, nhìn xem, Thượng Hải đẹp quá.  Cuộc sống lúc này với anh thật lạ, cảm nhận rõ ràng không có biên giới gì tồn tại ở nơi đây. Trống rỗng và dâng trào như sóng khơi xa dù nơi này là một bến sống lặng" An nói, siết chặt tay Linh.

Linh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh. Cô khẽ hát theo điệp khúc của một bài hát tiếng Việt mà cô yêu thích: "Cứ chill thôi, cứ vui thôi, tận hưởng từng phút giây cuộc sống này."


Về

Chuyến hành trình khám phá Giang Nam của An và Linh đã đến hồi kết. Sáng hôm sau, họ sẽ trở về Việt Nam. Tại sân bay, một không khí buồn man mác bao trùm.

"Vậy là hết chuyến đi rồi," Linh khẽ nói, giọng có chút nuối tiếc.

"Ừ, nhưng không phải là hết tất cả," An mỉm cười, vuốt nhẹ tóc Linh. "Em về Việt Nam sẽ làm gì?"

"Em sẽ tiếp tục viết blog, và tìm một công việc liên quan đến du lịch. Còn anh?" Linh hỏi.

"Anh sẽ về nhà, dành thời gian cho gia đình, và tìm một công việc đúng chuyên ngành. Nhưng chắc chắn, anh sẽ vẫn tiếp tục chụp ảnh. Và anh sẽ nhớ em rất nhiều." An nói, ánh mắt chất chứa tình cảm.

"Em cũng vậy." Linh khẽ ôm lấy An. "Cảm ơn anh vì tất cả, An. Em sẽ không bao giờ quên những ngày này."

"Anh cũng vậy, Linh. Chúng ta sẽ gặp lại, sớm thôi." An hứa.

Họ chia tay nhau tại sân bay, với một nụ hôn nhẹ nhàng và lời hứa hẹn cho tương lai. Tình yêu của họ, chớm nở giữa Hàng Châu huyền ảo, được vun đắp ở Tô Châu thơ mộng, và thăng hoa ở Thượng Hải sôi động, không phải là một câu chuyện tình yêu mãnh liệt với những biến cố lớn, mà là một hành trình dịu dàng, lãng mạn, được dệt nên từ những khoảnh khắc giản dị nhất.

Khi máy bay cất cánh, Linh nhìn xuống thành phố Thượng Hải đang dần nhỏ lại, lòng cô tràn ngập sự biết ơn. Chuyến đi này không chỉ cho cô những trải nghiệm du lịch tuyệt vời, mà còn mang đến một tình yêu đẹp, một món quà vô giá.

An, ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm. Anh biết, cuộc sống sẽ có những thử thách, những khó khăn. Nhưng anh cũng biết, anh có Linh, có tình yêu này, và có những kỷ niệm đẹp đẽ đã tạo nên một sợi dây vô hình gắn kết họ.

"Có những chuyến đi thay đổi cả cuộc đời, và có những cuộc gặp gỡ, dẫu ngắn ngủi, lại trở thành vĩnh cửu. Hàng Châu, Tô Châu, Thượng Hải không chỉ là những địa danh, mà còn là khung cảnh cho một tình yêu không biên giới, được dệt nên từ những khoảnh khắc giản dị nhất."

Và họ biết, đó không phải là một kết thúc, mà là một khởi đầu mới, cho một tình yêu sẽ mãi được vun đắp, tận hưởng từng phút giây, bởi lẽ, chẳng có món quà nào tốt bằng tình yêu.

Đó là hai chuyến bay về Việt Nam, sẽ hạ cánh ở hai phi trường khác nhau trên mãnh đất hình chữ S.

https://chienphan.blogspot.com/2025/05/nhat-ky-trung-hang-chau-voi-vang-va.html

https://chienphan.blogspot.com/2025/05/nhat-ky-trung-thuong-hai-ong-nhu-nguoi.html

https://chienphan.blogspot.com/2025/05/nhat-ky-trung-da-thuong-hai-tan-thien.html

***

"When will the songs and dances of West Lake cease? The warm breeze intoxicates the travelers. They mistake Hangzhou for Bianzhou."

The thin morning mist still lingered on the surface of West Lake, like a silk veil draped by a descending fairy. An, with his camera dangling around his neck, was engrossed in finding the perfect shot. He was an architecture student who had just graduated, but his greatest passion lay in capturing moments and the stories hidden behind every heritage site. This trip to Hangzhou was the first stop on his journey to discover the legendary Jiangnan region, before he returned to Vietnam.

He glided past the graceful weeping willows, trying to capture the moment the rising sun painted the lake in hues of pink. Suddenly, "BANG!" It wasn't a very loud sound, but it was enough to make An lose his balance. His camera almost slipped from his grasp, and he staggered, nearly toppling into the water.

"Oh, I'm sorry! I'm so sorry!"

A clear, flustered voice rang out. An looked up. In front of him was a girl with long black hair, large round eyes sparkling with embarrassment, and a shy, apologetic smile. She was holding a bulky travel notebook, seemingly buried in it to find her way.

"It's okay, it's okay... Good thing my camera didn't 'bathe in West Lake'!" An chuckled, teasing her. He thought to himself, this girl has a very bright smile, and the way she babbled apologies was adorable.

"I'm truly sorry, sir. I was so engrossed in finding my way. Are you alright?" The girl asked worriedly, her eyes still full of remorse.

"I'm fine. Are you a tourist too?" An asked, trying to hide his amusement.

"Yes, I'm Linh. I'm from Vietnam. I'm backpacking alone," Linh said with a bright smile.

"Ah, a compatriot! I'm An, also from Vietnam. What a coincidence!" An felt an unexpected connection. "Where are you trying to go? Do you need help?"

"I was planning to go to Lingyin Temple, but I think I took a wrong turn," Linh said, holding up her notebook and wrinkling her nose.

"Another coincidence! I'm also on my way there. How about we go together?" An suggested, secretly hoping she'd agree.

Linh hesitated for a moment, then her eyes lit up. "That would be great! It's a bit lonely traveling by myself."

And so, the journey of two young strangers suddenly took a different turn. They walked together around West Lake, beneath the lush green willows. An told Linh about the legend of Liang Shanbo and Zhu Yingtai, about their eternal love transforming into a pair of butterflies. Linh listened with interest, occasionally asking innocent but endearing questions.

"An, do you know any poems about West Lake? I heard Bai Juyi wrote many." Linh asked, her eyes sparkling.

An smiled and softly recited: "When will the songs and dances of West Lake cease? The warm breeze intoxicates the travelers. They mistake Hangzhou for Bianzhou."

"Oh, that's beautiful!" Linh clapped her hands in appreciation. "You know a lot of ancient poetry."

"It's because I'm fascinated by culture and history. Besides, with such beautiful scenery, it would be a waste not to recite poetry!" An laughed.

They arrived at Lingyin Temple, an ancient temple nestled amidst lush green trees. The atmosphere there was solemn yet serene. An and Linh lit incense and prayed together. In that moment, An felt an unusual sense of peace. Perhaps it wasn't just the temple scenery, but also Linh's presence beside him. This girl brought a gentle, warm feeling.

In the afternoon, they visited Longjing tea village. Amidst endless green tea hills, An and Linh savored a refined cup of Longjing tea. The gentle fragrance of the tea, blended with the cool breeze from the lake, created an unusually refreshing sensation. An took many photos of Linh—pictures of her radiant smile amidst the vast green, or moments of her thoughtfully gazing at the scenery. Linh also took candid photos of An, capturing the passion in his eyes.

"An, I used to think traveling alone was fun enough, but who knew traveling with you would be infinitely more enjoyable," Linh said, her eyes still fixed on the beautiful scenery in front of them.

An just smiled, saying nothing, but a whole garden of flowers bloomed in his heart. He realized that Linh's presence not only made the trip more fun but also made everything much more meaningful. In the evening, they enjoyed West Lake醋鱼 (vinegar fish) and Longjing shrimp, famous dishes of Hangzhou. Under the twinkling lantern lights, their conversation seemed endless.


Suzhou's Charm

"The moon sets, crows cry, frost fills the sky; River maples, fishing fires, face my sorrowful slumber. Outside Gusu City, Cold Mountain Temple; At midnight, its bell tolls reach the traveler's boat."

After two days in Hangzhou, An and Linh realized they had so much in common, not just being compatriots, but also a shared love for exploration, a fascination with culture, and ancient tales.

"Shall we go to Suzhou, Linh?" An suddenly asked as they sat on a boat watching the sunset over West Lake.

Linh's eyes widened in surprise. "Suzhou? I was planning to go there too, but I didn't know when."

"Then let's go together. I hear Suzhou is the 'Venice of the East,' with many beautiful gardens." An eagerly suggested.

"Then let's go! I heard Suzhou has many ancient, romantic gardens. Besides, I also want to try a boat ride on its canals," Linh said excitedly.

So, without hesitation, they boarded a train to Suzhou. Unlike the grandeur of Hangzhou, Suzhou possessed an ancient, quiet, and very poetic beauty. Small winding canals, moss-covered tiled houses, and arched stone bridges created a vivid watercolor painting.

They spent the entire day exploring the Humble Administrator's Garden (Zhuozheng Yuan) and the Lingering Garden (Liu Yuan) – masterpieces of Chinese garden art. Amidst small bridges spanning lotus ponds, majestic rockeries, and ancient pavilions, An and Linh felt as if they had stepped into another world.

"It's so beautiful, An, isn't it? Like something out of a historical drama!" Linh exclaimed, her eyes sparkling with admiration.

"Indeed. Here, can you tell me about your dreams?" An unexpectedly asked, his gaze gently fixed on Linh.

Linh blushed slightly, then softly said, "My dream is to travel to many places, explore many cultures, and write about them. What about you?"

"I want to use my photographs to tell stories about people, about architecture, about the lands I visit," An shared, his voice full of passion. "I think I'll get some beautiful shots here."

They strolled through every narrow pathway, listening to the chirping birds and the gurgling water. An always walked a step ahead of Linh, carefully steadying her when they crossed slippery stone steps. Sometimes, Linh would stop to take photos with her phone, and An would patiently wait, smiling as he watched her. These small, seemingly insignificant gestures were building something very special between them.

In the afternoon, they rented a small wooden boat and slowly glided along the canal in the Shantang Old Street. On both banks, ancient houses reflected in the water, and red lanterns hung high, swaying in the wind. An softly hummed a familiar tune.

"What song are you singing?" Linh asked.

"Oh, it's a Vietnamese song, 'Nàng Thơ' (Muse). The atmosphere here just feels right for this song," An chuckled. The gentle melody of the song blended into the ancient setting, creating a deeply romantic scene.

"That sounds lovely. It reminds me of Zhang Ji's poem about Fengqiao," Linh said. "The moon sets, crows cry, frost fills the sky; River maples, fishing fires, face my sorrowful slumber. Outside Gusu City, Cold Mountain Temple; At midnight, its bell tolls reach the traveler's boat."

"You're right, here, when night falls and you hear the temple bell, you feel the tranquility of Suzhou even more deeply," An agreed.

That evening, they enjoyed Songshu Guiyu (Pine Nut Fish) and Suzhou noodles. Linh told An about her childhood memories and her family. An also shared the difficulties he faced when he first studied abroad, and his dreams and aspirations for the future. These simple stories brought them closer. The feelings between An and Linh were no longer just a simple affection but had gradually transformed into deep emotions.


Shanghai's Embrace

Leaving the tranquility of Hangzhou and Suzhou, An and Linh arrived in Shanghai—a bustling, dazzling, and vibrant city. The contrast between ancient and modern, between quiet and dynamic, made their trip even more exciting.

"Wow, Shanghai is truly different!" Linh exclaimed as they stood amidst the glittering skyscrapers.

"Welcome to 'Magic City'!" An smiled, taking Linh's hand and leading her through the crowded streets. He felt an uncontrollable urge to protect this small girl amidst the bustling metropolis.

Their first stop was The Bund. Under the sparkling lights of the classic European-style buildings on one side and the modern skyscrapers of Pudong on the other, Shanghai appeared as a magical painting. The cool breeze from the Huangpu River was refreshing.

"It's so beautiful, An! I never thought Shanghai would be this romantic," Linh said, her eyes still fixed on the view.

An gently squeezed Linh's hand, a myriad of emotions stirring within him. "Exactly. Here, I feel like the whole world is at my feet, yet at the same time, I feel so small."

"Small, but not alone," Linh whispered, then turned to look at An, her eyes full of unspoken feelings.

An understood. In that moment, amidst the bustling crowds and dazzling lights, their two hearts seemed to beat as one. An felt a great, unspoken love growing within him.

They strolled along Nanjing Road, buying small souvenirs. Linh found a lucky bracelet with a Chinese knot design, and she decided to buy one for An. An, in turn, bought Linh a small silk scarf, emerald green, which perfectly matched her eyes.

The next day, they climbed the Oriental Pearl TV Tower, taking in the panoramic view of Shanghai from above. The roads looked like threads, the cars like crawling ants, and the towering buildings like giant needles. From that height, all worries seemed to disappear.

"An," Linh said, resting her head on his shoulder. "I feel so lucky to have had this trip. And to have met you."

An gently wrapped his arm around Linh's shoulder, squeezing lightly. "Me too, Linh. This trip has given me more than I ever imagined."

That evening, they got lost in the old quarter of Tianzifang, with its winding alleys, cozy cafes, and unique art shops. They chose a small, quiet café and ordered two cups of milk tea. The tranquil atmosphere was perfect for heartfelt conversations.

"Linh," An began, his voice a little low. "You know, ever since I met you in Hangzhou, I've felt my life change so much. You bring brightness, joy, and things I never even thought about."

Linh looked up at An, her eyes slightly moist. "Me too, An. I never thought I'd have such a memorable trip. Thank you for being there for me."

"Linh," An began again, his voice a little lower. "You know, ever since I met you in Hangzhou, I've felt my life change so much. You bring brightness, joy, and things I never even thought about. I realized that my passion for photography isn't just a hobby; it's a part of who I am, and I will seriously pursue it, perhaps combining it with architecture or even independently."

Linh gently looked up at An, her eyes slightly teary. "Me too, An. I never thought I'd have such a memorable trip. Thank you for being by my side. I've also found more clarity for myself. I'm going to try to pursue my dreams of writing and exploring. Youth is for experiencing, isn't it, An?"

An gently touched Linh's cheek. "Linh, I think... I love you."

Linh smiled, her smile as radiant as the morning sun. "I love you too, An."

The confession was simple, unadorned, yet incredibly sincere. In the heart of bustling Shanghai, their love had officially blossomed, no longer unspoken feelings, but a clear affirmation from two hearts.

On their last evening in Shanghai, they decided to stroll along the Bund one more time. Under the moonlight and myriad lights, they held hands, walking slowly. An softly hummed a verse from the song "The Moon Represents My Heart" (月亮代表我的心) by Teresa Teng, a melody already familiar to both of them.

"Look, Linh, Shanghai is so beautiful. Life feels so strange to me right now; I clearly feel there are no boundaries here. It's empty yet surging like distant waves, even though this place is a quiet harbor," An said, squeezing Linh's hand tightly.

Linh looked up at him, her eyes sparkling. She softly sang along to the chorus of a Vietnamese song she loved: "Just chill, just be happy, enjoy every moment of this life."


The Return

An and Linh's journey of discovering Jiangnan had come to an end. The next morning, they would return to Vietnam. At the airport, a melancholic atmosphere settled over them.

"So, the trip is over," Linh said softly, a hint of regret in her voice.

"Yes, but it's not the end of everything," An smiled, gently stroking Linh's hair. "What will you do when you get back to Vietnam?"

"I'll continue writing my blog and look for a job related to tourism. What about you?" Linh asked.

"I'll go home, spend time with my family, and find a job in my field. But for sure, I'll still keep taking photos. And I'll miss you very much," An said, his eyes filled with affection.

"Me too." Linh gently hugged An. "Thank you for everything, An. I'll never forget these days."

"Me too, Linh. We'll meet again, soon," An promised.

They parted ways at the airport, with a gentle kiss and a promise for the future. Their love, which blossomed in mystical Hangzhou, was nurtured in poetic Suzhou, and bloomed in vibrant Shanghai, was not an intense romance with major upheavals, but a gentle, romantic journey woven from the simplest moments.

As the plane took off, Linh looked down at the city of Shanghai shrinking below, her heart filled with gratitude. This trip not only gave her wonderful travel experiences but also a beautiful love, a priceless gift.

An, sitting by the window, gazed at the deep blue sky. He knew life would bring challenges and difficulties. But he also knew he had Linh, this love, and the beautiful memories that had created an invisible bond between them.

"There are journeys that change a lifetime, and there are encounters, however brief, that become eternal. Hangzhou, Suzhou, and Shanghai are not just places, but also the backdrop for a boundless love, woven from the simplest of moments."

And they knew it wasn't an end, but a new beginning, for a love that would continue to be nurtured and enjoyed every single moment, because truly, there is no greater gift than love.

They took two separate flights back to Vietnam, landing at two different airports in the S-shaped land.



[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...