Sài Gòn của những ngày giãn cách!
...
Sài Gòn cứ chợt nắng rồi chợt mưa! Như gửi một lời chào của hai mùa mưa, nắng sắp qua; một mùa hạ sắp qua và một mùa thu sắp đến không rõ ràng như đất Bắc. Nhưng giữa lòng Sài Gòn, con người ta cảm nhận được nhịp điệu im ắng của nơi đây trừ bên trong những nếp nhà vẫn còn đó những ...xôn xao.
Rộn ràng. Ông già lắng nghe âm thanh phát ra từ ở trong khu vực bếp; em và ba đứa nhóc, bắt đầu phân chia ra mấy công việc nhà, nhờ đó mà biết sơ sơ về cái gọi là làm bánh.
Cô nhóc của tiếng gọi ba chùm. Ông già đặt thêm một tên nữa cho cô nhóc của mình ngoài cái tên Julie, bánh bèo. Chuyện. Em cột lên cho cô nhóc đỡ nóng, khi mái tóc bắt đầu dài ra sau vài lần cắt. Em nuôi tóc cho cô nhóc. Thật ra thì cũng chiều lòng ông già - cái gã đã bước qua bên kia ráng chiều của cuộc đời, nên có chút “đăm hơi” về chuyện con gái là phải để tóc dài trong sự phản đối của em. Nhiều lần. Ánh mắt của ông già ngắm nghía mái tóc; rồi vụng về cột dỡ mấy chùm tóc rối bung.
Chẳng qua là ông già nhớ mái tóc cũ của người tình tóc bạc kéo dài như một mảnh trăng trôi trên dòng nước đằng sau chiếc ghe nào vừa tạo sóng lướt ngang.
Mái tóc dài đi theo chiều con gái, tóc xõa một bờ vai, không biết có dại khờ không nhưng đầy những đê mê cho gã trai thề khoác màu áo lính.
Mái tóc dài xuôi theo chiều thiếu nữ, tóc quấn ở sau đầu, không biết có chuân chuyên nhưng đầy cay nồng; ngọt đắng của tình yêu đi qua, hôn nhân ở lại rồi lời thề theo gió theo mây ngàn trôi. Biệt tâm.
Mái tóc dài thả luôn theo chiều đàn bàn, tóc búi ở trên cao, không biết từ bi thế nào nhưng hỉ xả là có khi đã bỏ qua chuyện của ngày nào gã trai thề đã để lại trần gian mấy chuyện nặng mang tình nghĩa vợ chồng với cháu con.
Mái tóc gợi cho ông già mấy điều để nhớ, mấy điều để nhắc nhở rằng còn đó một tình yêu còn hiện diện ở trần gian; sợ một mai theo gió theo mây ngàn về nơi cát bụi phù vân thì giọt nước mắt chỉ là để cho vơi đi chứ không làm nhẹ gánh cho đôi vai quằng cứ diễn giải “nước mắt chảy xuôi”
Ông già thấy hai chuyện ấy là khác nhau nhưng dù diễn tả ở nghĩa cảnh nào thì ông già cũng thích mái tóc dài ấy. Tự lòng. Ông già nhắc mình đừng gán ghép để rồi áp đặt chuyện ai phải làm gì; huống chi cô nhóc của ông già rồi sẽ lớn mang theo những cá tính của riêng mình. Đoán. Bởi ông già thấy một tuổi thơ nổi loạn, chẳng tìm được nết na phần nào…
Cho đến hôm nay, ông già thấy cô nhóc của mình đưa bàn tay nhỏ bắt đầu đảo đều theo chiều kim đồng hồ; bàn tay nhỏ nằm dưới bàn tay to, khuấy đều cho trứng tan ra, vài bọt trứng đâu đó nổi lên rồi biến mất.
Ông già dựa vai vào bức tường đã nhuốm màu của thời gian, nhện giăng ở một góc trần, vôi tróc đi vài mãng như vẽ một màu thời gian rõ rệt cho căn nhà.
Ông già nhìn hai thằng nhóc bắt đầu thay phiên nhau nhào nặn những khối bột trước khi chuẩn bị ủ để bước vào giai đoạn hai của làm bánh.
Thú thật. Cho đến tận lúc này, ông già cũng chẳng biết nấu nướng gì chứ đừng nói chi là chuyện làm bánh; nên một trong những tiêu chí lấy vợ của mình nhiều khi kể ngô nghê lại trở thành câu chuyện hài cho mấy người nghe.
Ấy vậy mà, hôm nay ông già cũng ít nhiều biết được đôi ba bước của làm bánh khi góc bếp rộn ràng tiếng trẻ vừa làm vừa nói láo nháo theo kiểu anh nào cũng muốn tỏ ra là đầu bếp thực thụ với kinh nghiệm lâu năm. Bao năm không biết chỉ thấy đứa vừa lên năm, đứa vừa lên tám. Ngỡ ngàng. Ông già thấy yêu quý thời gian của đời chậm lại; mặt còn lại của đời sống giãn cách đang trôi vội vàng dù rằng có nhiều ngỡ ngàng bởi mất mát.
Thênh thang. Ông già thấy nếp nhà xốn xang, mấy chuyện này rồi cũng sẽ trở thành kỷ niệm khó quên. Nhắc chuyện anh em cùng nhau tạo thành kỷ niệm, ông già nhớ gian bếp của chiếc ghe chòng chành trên sóng nước của ấu thơ thuở nào. Bốn anh em bắt đầu chia nhau làm mấy món bánh, mứt của ngày Tết nơi góc bếp nghèo. Ông già nhỏ nhất ngồi chèo queo, lắng nghe và quan sát cách làm của mứt dừa được cắt, được rửa, được sên trên bếp củi than nồng; ấm cả một bầu ghe được mái lá chở che trước những giọt mưa rào. Hôm nay, mái lá không còn bởi chuyện đời mới đấy đã hơn ba chục năm; trôi qua ào ào như mưa rào tuôn trên lá dừa kết thành của hôm nao.
Thơm lừng. Bánh qua bàn tay mấy đứa nhóc tạo hình đủ thứ khi làm bánh con cua, lúc làm bánh chuối hay thích thú nhìn chiếc bánh pizza của mình làm đang bắt đầu vàng rực trong lò nướng đang tỏa nhiệt như thấp thêm sự đợi chờ của mấy đôi mắt thèm thuồng.
Ông già ngắm nhìn đám nhóc bắt đầu phân chia những chiếc bánh mình làm; để rồi tất cả vào miệng tan đi, trôi vào ruột trong mấy lời bình luận theo kiểu “già đời”: ngon quá lần sau cần phải thêm này, ít kia. Hân hoan. Từ trong ánh mắt trẻ, ông già thấy sự thích thú khi thưởng thức chiếc bánh có công sức bỏ vào; ông già định nói gì đó rồi chậc lưỡi bỏ qua vì giờ không phải là lúc chêm vào ba cái triết lý.
Ông già tự hỏi mình: không biết rồi mai đây những khoảnh khắc này có trở thành kỷ niệm?