Đêm chờ năm mới, gia đình – ba thế
hệ ngồi với nhau lại quanh phòng để nghe nó, anh & người tình ngồi đếm lại
những con người gắn liều với chợ. Một đời. Thường thiếu.
Anh – người tất tả với cả cuộc đời
mình ở những ngành nghề ngược xuôi, đường về bỏ xa con chợ cũ ngày xưa nhưng vẫn
lang thang mấy con chợ gần anh, những ngày giáp Tết, để cho vơi đi một nỗi nhớ
nhung mang tên tuổi thơ mình.
Bà – người đàn bà mang trên mình
căn bệnh lãng quên, cứ không ai canh chừng lại tông cửa ra ngoài chỉ miệt mài
muốn tìm về con chợ xưa, nơi có những người bạn rao bán ở mấy phiên chợ cuối
cùng.
Đâu hay, vài ba người bạn đó giờ
đã ngừng tiếng rao mãi mãi. Đâu biết, dăm ba người bạn nọ, giờ chân tay chẳng
còn chịu nghe lời, nước mắt chảy dài ở mỗi lần con cháu dắt dìu về chợ ở mấy
ngày cuối năm.
Bà – người đan bà mang trên mình
căn bệnh lãng quên. Lang thang. Nghêu ngao. Nghe tên người bạn cũ, có kẻ biết
được dẫn về…nhà, không phải chốn chợ xưa. Thấp thỏm. Bà lại cứ ngóng không ai
canh chừng để lại tông cửa ra đi. Bấy giờ cửa ngoài đã đeo ba ổ khóa làm cho nổi
ngóng thêm dài thêm.
Người tình – người đàn bà vượt thất
thập cổ lai hi, cứ thích ngồi lì ở chợ mặc cho ánh mắt thương lo của mọi người,
chẳng hay với tình yêu ấy chẳng dễ gì bỏ buông. Một tình yêu gắn bỏ hơn nữa đời
người.
Đêm chờ năm mới, gia đình – những
người già ngồi đếm lại cho mấy đứa nhỏ thêm thấm một tình yêu sẽ không bao giờ
thấy lại những con người của mấy phiên chợ cuối cùng, văng mùng ngủ sạp, sắp xếp
dưa cà, sáng ra chiến đấu, trưa về tan trận, tính chuyện thắng thua, vài ba lời
chửi, dăm tiếng cười khà, ra về đón Tết, vài ngày lại ra nơi yêu thương đó, người
ta gọi …Chợ!
Chợ (4) – Người đi buôn hồn cũ
Chợ (3) – Nhân sinh như mộng
Chợ (2)
Chợ (1)
On the eve of the new year, the family—three generations—gathered around the room to listen to it. He and his lover sat recounting the people closely tied to the market. A lifetime. Often lacking.
He—the man who engraved his entire life in various professions, straying far from the old market of his youth but still wandering the nearby markets on the days leading to Tet, to ease the longing named after his childhood.
She—the woman carrying the burden of forgetfulness disease. Whenever no one was watching, she stubbornly wanted to return to the old market, where some friends used to announce their goods in the final market sessions. Unbeknownst to her, those few friends had now fallen silent forever. Little did she know that those few friends, now with limbs that no longer obeyed, shed tears every time their descendants led them to the market in the last days of the year.
She—the woman with the forgetfulness disease. Wandering. Dreaming. Hearing the name of an old friend, some knew the way back home, not to the old market. Restless. She kept staring, hoping no one would notice her intent to open the door. By now, the outer door had been locked with three additional locks, making the waiting even longer.
The lover—the woman who surpassed the age of seventy, loved sitting at the market despite the compassionate gazes of everyone. Unbothered by the loving eyes, that love was not easily abandoned. A love that stayed even beyond half a lifetime.
On the night waiting for the new year, the family—the elders—counted again for the little ones the deep love that would never see the return of those people from the last market sessions. Falling asleep on the makeshift beds, arranging pickled vegetables, going to battle in the morning, returning home for lunch, discussing victories and defeats, a few curses, some hearty laughs, celebrating Tet, and a few days later going to that beloved place, people call it... the Market!