BLOG MA
P2:
THẾ GIỚI NHỮNG NGƯỜI NGOẠI CẢM
CHƯƠNG
I: PHỎNG VẤN TỬ TÙ
Part 1:
Phòng giam
Tôi vô tội, tôi không có giết người. Hắn - tên tử tù, đang nói một cách rất từ tốn sau
khi đã thực hiện bữa cơm cuối cùng. Tôi là người hắn gặp cuối cùng hay nói
chính xác hơn tôi muốn là người tiếp xúc với hắn lần cuối để tìm hiểu điều gì
đang diễn ra với hắn. Gã sát nhân máu lạnh nhất mà tôi từng gặp.
Ân huệ
cuối cùng hắn muốn có là một bàn cờ. Tôi là người chơi cờ với hắn trước khi
hành hình. Hắn nói câu nói mình vô tôi ngay sau khi đi quân cờ đầu tiên – quân
tốt đã tiến lên hai ô.
Đáp lại
ánh mắt lạnh lùng của hắn là sự vô cảm của tôi. Tôi đặt quân tốt tiến lên một ô
theo lượt của mình đi.
Có người sai khiến tôi làm điều đó, họ đang ở quanh
đây. Hắn nói khi đôi mắt nhìn về phía tôi rồi thoáng chốc
hắn liếc về phía sau hắn như ra hiệu cho tôi biết rằng: không chỉ có tôi và hắn
trong căn phòng biệt giam này mà còn có người thứ ba, thứ tư, thứ năm...mà tôi
không nhìn thấy được. Họ đang lắng nghe câu chuyện của tôi và hắn.
Ừ, họ đang ở quanh đây. Tôi gật đầu với hắn, đôi mắt của hắn bắt đầu chợt
thay đổi, dường như hắn ta nhìn thấy được trong mắt tôi sau cái gật đầu là một
sự khẳng định không hề có sự lừa dối nào ở đây cả. Không phải là một trò chơi
tâm lý thông thường mà các chuyên gia thử thách với các đối tượng phạm tội nhằm
xác định về yếu tố thần kinh để loại trừ. Tôi thì không phải là một chuyên gia
tâm lý. Chắc chắn thế rồi.
Huống
chi trước mắt tôi là một gã bác sỹ hẳn hoi. Một trưởng khoa nhi của bệnh viện nổi
tiếng nhất nhì thành phố.
...
Tại sao anh nhận ra được tôi? Hắn vẫn giữ thái độ bình thản nói chuyện với tôi khi
với tay lấy gói thuốc, móc ra một điếu, châm thuốc và từ tốn thả khói. Hắn nhìn
tôi với một cặp mắt của một con cáo ẩn đằng sau cặp mắt kính đang dò xét đến những
thứ xung quanh đang bao bọc lấy tôi. Bất cứ hành vi hay thái độ nào thừa lập tức
sẽ bị hắn bắt bài khi đã có vài chuyên gia tâm lý đã thất bại trước tôi. Tất cả
họ đã bị phản ứng ngược. Họ đã bị hắn làm cho kích động & lý do làm sao hắn
có thể làm cho những chuyên gia tâm lý ấy mất sự bình tĩnh vốn có của mình thì
không ai biết được vì những chuyên gia ấy đều không một ai hé môi nói ra nguyên
nhân vì sao mình bị kích động.
Họ nói cho tôi biết.
Tôi đáp lại sự dò xét của hắn khi cảm nhận áp lực vô hình ngày một tăng lên.
Tôi phải thay đổi vị trí, tấn công thay vì phòng thủ và dò xét trước hắn.
Tôi đáp
lại hắn không hề do dự, ánh mắt tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang lườm mình. Tôi
khá quen thuộc với những cặp mắt như thế này, không dưới một trăm lần.
Thế họ có nói cho anh biết rằng tại sao những chuyên
gia tâm lý giống anh bị kích động trước tôi không? Hắn bất chợt chồm lên về phía tôi như đe dọa, một bên
chân mày hắn nhướng lên & miệng nở một nụ cười nhếch mép, đắc thắng như muốn
nói rằng: hắn đã nắm được tẩy của tôi.
Con người không ai giống nhau. Nổi sợ - bí mật của mỗi
người cũng không giống nhau, nhưng bất kỳ ai cũng đều có một nổi sợ - bí mật.
Điều khiến ta bị kích động chính là nổi sợ - bí mật ấy và việc làm sao mà người
khác biết được nổi sợ - bí mật ấy càng khiến người ta kích động tăng hay giảm. Tự
nhiên hay phi tự nhiên. Nhưng điều quan trong là tôi nghĩ anh không còn nhiều
thời gian. Tôi nhắc hắn. Tôi muốn nói cho hắn
biết rằng hắn đã chọn nhầm người để sử dụng lợi thế vốn có của hắn để gây sức
ép tâm lý khi tôi vẫn ngồi yên chẳng thèm nhìn vào đôi mắt hắn. Tôi đưa quân mã
tiến lên.
Ha ha, chết thì có là gì, ai cũng phải chết, anh không
cần phải nhắc tôi về cái cách tôi sẽ ra đi một cách nhẹ nhàng với những phát
súng. Hắn nhìn tôi với cặp mắt chế giễu như muốn nói với
tôi rằng việc đem cái chết ra chẳng thể hù dọa được hắn. Hắn đưa quân tượng lên
để giữ thế cờ
Không, ý tôi là sau khi chết. Tôi búng tàn thuốc và từ tốn đáp lại nụ cười điên dại của
hắn sau khi đã cho ngựa qua sông tiến vào vùng cờ của hắn.
Nụ
cười trên môi hắn tắt hẳn. Hắn bắt đầu ngồi xuống. Một phút im lặng trôi qua. Hắn
quan sát tôi từ đầu đến chân, sắc mặt bắt đầu thay đổi, hắn buông mình trên ghế.
Anh
muốn gì? Hắn ta nhìn tôi, đôi mắt
không còn hằn học, có sự kích động và có chút gì đấy của sợ hải đã bắt đầu xuất
hiện. Sự sợ hãi đó không qua được cặp mặt của tôi vì tôi đã quá quen với những
cặp mắt sợ hãi.
Muốn nghe lại chuyện. Tôi bật lửa đốt thuốc.
Tôi ghi rất rõ ràng trong...Hắn trả lời ngay.
Ngoài bản khẩu cung kia. Tôi cướp lời hắn.
Là sao!? Tôi không hiểu, tôi đã khai rất
chi tiết rồi mà?. Hắn chợt lấy lại sự lạnh
lùng vốn có của mình, chắc hẳn việc tôi cướp lời đã phân nào đã bị hắn bắt bài
sự nóng vội trong một giây đã thoát ra ngoài. Hắn đẩy quân xe lên.
Tôi muốn nghe lại câu chuyện một cách
chi tiết từ trước khi anh quyết định đào mộ người vợ đã chết của mình đến hàng
loạt vụ giết người để lấy nội tạng theo như anh khai. Tôi nhắc lại cho hắn rằng tôi biết nhiều hơn hắn nghĩ. Tôi
tiến quân xe lên ở phía bên này nghịch hướng.
( Ảnh: Sưu Tầm)