Chiến Phan

Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2021

[Sách] Những tù nhân của địa lý - Tim Marshall

Những Tù Nhân Của Địa Lý - Tim Marshall | NetaBooks

“Nếu bạn muốn hiểu một quốc gia, hãy nhìn vào bản đồ của nó.”

Lợi ích là chất liệu để vẽ nên lịch sữ - bản thân cảm nhận khi đọc quyển sách của Tim Marshall với việc nghiên cứu và viết về 10 nước và khu vực được liệt kê trong quyển sách. 

Tất cả đều vì lợi ích dẫn đến việc tranh giành rồi chia lại bản đồ trong suốt chiều dài của lịch sử. Nghĩa là, tương lai sẽ không dừng lại việc phân chia vì lợi ích (quốc gia)?

Trong thời đại của công nghệ và toàn cầu hóa, người ta dễ quên rằng: địa lý vẫn là một trong những nhân tố quyền lực nhất định hình chính trị và lịch sử. Những Tù Nhân Của Địa Lý nhắc ta rằng dù con người có tiến xa đến đâu, những ngọn núi, con sông, sa mạc và đại dương vẫn đang âm thầm chi phối các quyết định, chiến tranh và cả hòa bình.

“Những Tù Nhân Của Địa Lý” – Khi núi sông định hình quyền lực

"Trung Đông - bản thân địa danh này đã được đặt ra theo cách nhìn của Châu Âu về thế giới và chính cách nhìn của Châu Âu về vùng đất này đã định hình nó"

Mỹ Latinh, đặc biệt là phần phía Nam của nó, là bằng chứng cho thấy bạn có thể đưa kiến thức và công nghệ của Cựu Thế Giới đến Tân Thế Giới, nhưng nếu địa lý chống lại bạn, bạ sẽ chỉ đạt được sự thành công hạn chế, nhất là nếu bạn hiểu sai về chính trị

Tất cả chủ quyền đều bắt nguồn từ những ham muốn và sợ hãi tương tự nhau - mong muốn đảm bảo các tuyến vận chuyển quân sự và thương mại, mong muốn sở hữu của cải thiên nhiên của khu vực và lo sợ rằng những người khác có thể đạt được thứ mình để mất" 

“Lãnh đạo thay đổi, ý thức hệ thay đổi, nhưng núi vẫn là núi và sông vẫn là sông.”

Tim Marshall – một nhà báo, chuyên gia về chính trị quốc tế – đã đưa người đọc đi vòng quanh thế giới qua mười chương, mỗi chương là một lát cắt địa chính trị: từ Nga lạnh giá với nỗi ám ảnh về "vùng đệm an ninh", đến Trung Quốc bị kìm hãm bởi dãy Himalaya, rồi sang Mỹ – quốc gia may mắn với những dòng sông chằng chịt và hai đại dương bảo vệ.

Vì sao Nga luôn sợ NATO?

Bởi vì đồng bằng Bắc Âu quá rộng, không có chướng ngại tự nhiên để ngăn bước quân xâm lược. Và vì thế, Nga luôn khao khát kiểm soát Ukraine – một vùng đệm sinh tử.

“Nga không thể cảm thấy an toàn, không thể hành động như một cường quốc nếu không có Ukraine bên cạnh.”

Vì sao Trung Quốc xây đảo nhân tạo ở Biển Đông?

Bởi họ có một hệ thống cảng yếu, dễ bị phong tỏa, và Biển Đông là tuyến đường hàng hải sống còn. Trung Quốc bị bao quanh bởi các "đối thủ" tự nhiên: Ấn Độ, Nhật Bản, Hàn Quốc... Địa lý buộc họ phải mở rộng tầm ảnh hưởng để đảm bảo không bị bóp nghẹt.

Mỹ – "Đứa con của địa lý may mắn"

Với các đồng bằng phì nhiêu, hệ thống sông ngòi liên kết hoàn hảo, không có kẻ thù tự nhiên xung quanh, nước Mỹ gần như được “thiết kế” để trở thành siêu cường.

“Địa lý đã trao cho Hoa Kỳ một lợi thế mà phần còn lại của thế giới phải vật lộn để bắt kịp.”

Cuốn sách không lý giải thế giới qua các nhà lãnh đạo hay đảng phái, mà bằng núi non, sa mạc, rừng rậm và đại dương. Điều này làm cho “Những Tù Nhân Của Địa Lý” trở nên khác biệt – một lăng kính lạnh lùng nhưng sâu sắc để hiểu chính trị toàn cầu.

***

“If you want to understand a country, look at its map.”

Interests are the materials used to draw the map of history – that’s the underlying realization when reading Tim Marshall’s Prisoners of Geography and exploring the ten countries and regions examined in the book.

Throughout history, the struggle for interests has led to the redrawing of maps again and again. Which begs the question: if national interests never cease, will the division and redivision of the world map ever truly end?

In an era of technology and globalization, we easily forget that geography remains one of the most powerful forces shaping politics and history. Prisoners of Geography reminds us that no matter how far humanity advances, mountains, rivers, deserts, and oceans quietly govern decisions, wars, and even peace.

Prisoners of Geography – When Landforms Define Power

“The Middle East – even its name is a reflection of how Europe viewed the world. And it is that very worldview which has shaped the region itself.”

Latin America, particularly its southern half, is evidence that you can bring the knowledge and technology of the Old World to the New, but if geography works against you, success will always be limited – especially if you misread the political terrain.

“All sovereignty stems from similar desires and fears: the need to secure military and trade routes, the desire to possess natural resources, and the fear that others might take what you could lose.”

“Leaders change, ideologies shift, but mountains remain mountains and rivers remain rivers.”

Tim Marshall – a journalist and expert in global politics – takes readers on a geopolitical tour across ten chapters. Each is a window into how physical geography shapes national destiny:

From Russia’s icy obsession with buffer zones, to China’s geographical constraints behind the Himalayas, to the United States – a lucky child of geography, protected by two oceans and blessed with navigable rivers and fertile plains.

Why is Russia afraid of NATO?

Because the Northern European Plain is vast and flat – offering no natural barriers to invaders. Hence, Russia has longed to control Ukraine as a strategic buffer zone.

“Russia cannot feel secure, cannot act as a great power, without Ukraine.”

Why does China build artificial islands in the South China Sea?

Because China’s ports are weak and vulnerable to blockades. The South China Sea is a lifeline for trade. Surrounded by natural rivals like India, Japan, and South Korea, China must expand its influence to avoid being geographically suffocated.

The United States – “A child of fortunate geography”

With sprawling plains, a perfectly connected river system, and no threatening neighbors, the U.S. seems engineered to be a superpower.

“Geography has given the United States a head start that much of the world struggles to catch up with.”

This book doesn’t explain the world through the lens of leaders or ideologies, but through mountains, deserts, jungles, and oceans. That makes Prisoners of Geography unique – a cold yet profound lens through which to understand global politics.



[Sách] Endurance - Hành trình không gian - Scott Kelly

Endurance: Hành Trình Không Gian - Scott Kelly

Khi khoảng cách từ Trái Đất đến tâm hồn con người là hơn 400km…

"Tôi đã học được cách tách bạch tâm trí tốt hơn, điều đó không có nghĩa là quên đi cảm xúc, mà thay vào đó là tập trung vào những thứ mình có thể kiểm soát và bỏ qua những gì mình không thể"

Bản thân say sưa theo chân của gã Scott Kelly, trãi nghiệm hành trình của một gã ngông nghênh, lạc lối đến trở thành phi hành gia với nhiều chuyến bay cùng những chuỗi ngày sống trên trạm không gian.

Những thay đổi từ một cuộc sống tách biệt hoàn toàn với bên dưới Trái Đất và các di chứng để lại sau khi kết thúc những chuyến bay từ trạm không gian về mặt đất. Họ trở thành những vật thí nghiệm cho khoa học trên con đường tìm kiếm sự sống ở không gian trước khi bắt đầu đến với hành tinh khác.

“Tôi học được rằng con người có thể thích nghi với những điều tưởng như không thể. Và khi bạn nghĩ mình đã chạm ngưỡng, thì bạn có thể tiến thêm một bước nữa.”

Đọc Endurance, ta không chỉ bước vào vũ trụ, mà còn bước sâu vào thế giới nội tâm của một phi hành gia – nơi sức chịu đựng không chỉ là thể chất, mà còn là tinh thần, là nỗi cô đơn, là niềm kiêu hãnh và cả những mong manh rất con người.

Scott Kelly, phi hành gia NASA, đã sống 340 ngày liên tiếp trên Trạm Vũ trụ Quốc tế (ISS) – một kỷ lục về sự bền bỉ. Nhưng điều khiến Endurance trở thành một cuốn sách đáng đọc không chỉ là dữ liệu hay thành tựu, mà là hành trình cực kỳ cá nhân: từ một cậu bé học hành lẹt đẹt, thiếu kỷ luật, cho đến người đầu tiên của nước Mỹ chạm đến kỷ lục không gian ấy.

“Trong không gian, mọi thứ đều có giá trị. Một chiếc kìm, một giấc ngủ, một cuộc gọi về nhà – tất cả đều trở nên thiêng liêng.”

Ta theo chân Kelly qua từng buổi tập huấn khắc nghiệt, từng lần sửa chữa trạm trong bóng tối của không gian, đến những khoảnh khắc lặng người khi nhìn Trái Đất từ xa – đẹp, nhỏ bé và đầy cảm xúc. Cuốn sách như một lời nhắc nhở: Chúng ta yếu đuối, nhưng cũng vô cùng kiên cường.

“Khi bạn nhìn Trái Đất từ vũ trụ, bạn không thấy biên giới. Bạn chỉ thấy một hành tinh mong manh, xanh biếc, đáng được gìn giữ.”

Những ai yêu thích khoa học vũ trụ và khám phá;

Những ai đang cảm thấy mỏi mệt, mất định hướng, cần một nguồn cảm hứng từ chính sự kiên cường của con người;

Những ai thích sách hồi ký nhưng không khô khan, mà chan chứa cảm xúc thật, trần trụi nhưng truyền cảm.

Cuối cùng, nếu bạn từng tự hỏi liệu một con người có thể đi xa đến đâu, thì Endurance không chỉ là câu trả lời – mà còn là một lời thì thầm từ vũ trụ: “Bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ.”

***

When the distance from Earth to the human soul is over 400 kilometers…

“I’ve learned to compartmentalize my mind better—not to forget emotions, but to focus on what I can control and let go of what I cannot.”

I found myself completely drawn into Scott Kelly’s journey—following a rebellious, lost young man who eventually becomes a seasoned astronaut, flying mission after mission and enduring long days aboard the space station.

He shares not only the challenges of living completely detached from Earth but also the physical and emotional aftereffects of returning from space. Astronauts like Kelly become living experiments in humanity’s quest to survive beyond our home planet—paving the way for future missions to other worlds.

“I’ve learned that humans can adapt to things they never thought possible. And when you think you’ve hit your limit, you can go one step further.”

Reading Endurance isn’t just a journey into outer space—it’s a journey deep into the mind of an astronaut, where endurance isn’t just physical strength, but also mental resilience, loneliness, pride, and the fragile essence of being human.

Scott Kelly, a NASA astronaut, spent 340 consecutive days aboard the International Space Station (ISS)—a feat of stamina and mental toughness. But what makes Endurance a truly compelling read isn’t just the science or the accomplishments—it’s the deeply personal transformation of a once aimless boy into a record-breaking astronaut.

“In space, everything has value. A wrench, a nap, a call home—each becomes sacred.”

We follow Kelly through grueling training sessions, high-stakes repairs in the vacuum of space, and silent, awe-struck moments as he gazes down at Earth—so beautiful, so small, and so achingly fragile. The book is a reminder that while we are vulnerable, we are also unimaginably resilient.

“When you look at Earth from space, you don’t see borders. You see one fragile, brilliant blue planet—worth protecting.”

This book is for:

  • Those who love space science and exploration;

  • Those who feel weary or lost and are searching for inspiration in human endurance;

  • Readers who enjoy memoirs that are raw, emotionally honest, and powerfully moving.

In the end, if you’ve ever asked yourself how far a human being can truly go, Endurance isn’t just the answer—it’s a whisper from the cosmos:

“You are stronger than you think.”

Thứ Năm, 28 tháng 1, 2021

[Nhật ký của Cha] Merci - Đọc Sách phải qua mấy con trăng tuổi tác!

Ông già thích sách. Đó là chuyện không có gì để bàn vì chẳng có gì mới. Sách giúp Ông già nhận ra và vượt qua nhiều thứ trong cuộc sống này. Lẽ thường. Ông già bắt đầu mong tưởng chuyện đám nhóc của ông già cũng yêu sách như vậy. Nhiều khi đấy gọi là ép uổng. 

Ấu thơ. Ông già học cách của người Do Thái, đặt nụ hôn lên quyển sách rồi tập tành mấy đứa nhóc đặt môi lên đấy. Đâu đó. Mấy đứa nhóc ngây ngô hôn lên quyển sách như chờ đợi xem Ông già có trò chơi tiếp theo. Đâu hay. Ông già dừng lại ở chỗ gieo một niềm tin rằng sau này mấy đứa nhóc ngây ngô đó sẽ biết trân trọng và thích sách như ông già. Có chút gì đấy gọi là tâm linh. 

Từ một thuở trăng khờ. Ông già đọc sách của Tô Hoài về một chú dế mèn phiêu lưu ký cho thằng nhóc nghe. Đâu đấy. Sau vài câu, thằng nhóc quay ra những trò chơi Lego của riêng mình, bỏ lại ông già với những mãnh đất xanh ngút cỏ, mấy cái đụn đất mềm và tiếng réc réc chuyện trò ở một bờ ao sống dậy. Ông già ngồi với Tô Hoài lắng nghe một thế giới khác chuyện trò. Hồn bay về thơ ấu, chắp chới trên một gò đất nổi dưới ánh trăng soi; Ông già ngồi đấy nghe một giai điệu thanh âm. 

Từ một thuở trăng biết. Ông già đọc sách của Grimm về một cô bé quàng khăn đỏ, Cinderella, Rapunzel cho cô nhóc nghe. Đây đây. Sài vài chuyện bắt đầu, cô nhóc quay sang lắp nhà cùng với các anh, bỏ lại Ông già với mấy tòa lâu đài cao vút cùng với người mẹ kế thở than; con sói già ở một mãnh rừng thiếu vắng người đi, gã thợ săn cũng đâu mất để rồi có ai ngồi cùng ông già xem đèn lồng thả khắp trời rọi xuống một dòng sông màu màu cổ tích. 

Ông già cũng chủ động đổi dòng câu chuyện để đến với Andersen những chàng hoàng tử hóa Thiên Nga. Tự dưng. Ông già nhớ đến một Dệt Tầm Gai được nữ ca sỹ Trần Thu Hà hát đâu đó ma mị “Cài then tiếng khóc của anh bằng đôi môi em, bàn tay lã chã trầy xước nụ gai đớn đau”. Ngu ngơ. Thằng nhóc Merci cũng chẳng thiết ngồi lại với Ông già. 

Những bài ca, tiếng hát từ mấy nhân vật hoạt hình Pinkfong trên màn hình ti vi thu hút đám trẻ nhiều hơn mấy quyển sách của ông già. Ngờ ngợ. Ông già đi tìm những cảm xúc của ngày xưa bay bổng theo dòng chữ viết. Tìm đâu? 

Ông già thôi không ép uổng gì với đám nhóc nhà. Đớn đau. Ông già thấy cô nhóc phản ứng theo kiểu cha chưa làm thầy mà cô nàng xé sách sau khi cách cứ mang lên rồi vác xuống. Ngổ ngáo. Cô nhóc của ông già cứ tuôn xuống rồi chất lên. Mấy bận. Ông già cũng phải tìm ra chút gì đó để thôi thúc yêu sách quay về từ nắng hạ thôi đưa, mưa hạ về, giã biệt thu, từ đông đón xuân. 

Cho đến một ngày, dưới căn nhà che nắng che mưa. Tiếng đọc lại vang lên ở trên lầu thu hút Ông già; giọng của em và thằng nhóc. Chuyện trò. Về một chú chó Pê tô. Phát hiện, Ông già thua em trong khoản thuyết phục bầu trời bé con bắt đầu với sách. Em kể. Chuyện ngày xưa em thích Nguyễn Nhật Ánh thế nào và vì sao em mê mẫn với những câu chuyện ấy. Mắt em sáng lên khi nói về quyển sách. Rõ ràng, cách dẫn truyện của em thôi thúc sự tò mò của đám trẻ. Ông già thấy cô bé học văn như học gạo của năm nào ngồi trên ghế nhà trường, bật khóc bởi Ông già rèn luyện mấy bài thi. Tự mãn. Ông già khi đó vẫn chỉ là bạn cùng trường, cùng lớp với em. Đâu đấy, Ông già thấy em kể hay hơn viết nhiều. 

Thằng nhóc hỏi, em trả lời. Rôm rã dưới căn nhà che nắng, che mưa sau khi em mua quyển sách “Tôi là Bê Tô” với những lời giới thiệu về xúc cảm năm xưa khiến thằng nhóc Merci cứ mê mẫn lắng nghe. Rồi cười. À! Thì ra là đọc sách phải qua mấy con trăng tuổi tác! Đủ chín mùi thì sẽ thích thú thôi. 

Thằng nhóc đọc khi bắt đầu biết đọc chữ, ráp vần! Mấy bận. Ông già ngồi nhìn thằng nhóc. Cười trong xuân nắng ngập tràn. 

Sài Gòn, ngày 14 tháng 01 năm 2021

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2021

[Sách] Bố Già - Mario Puzo


 Một thế giới nơi luật lệ không nằm trong hiến pháp, mà nằm trong lòng trung thành.

Có những cuốn sách khi đọc xong, ta không chỉ nhớ đến cốt truyện, mà còn cảm nhận như vừa bước ra từ một thế giới khác – thế giới của danh dự, quyền lực và những quyết định mang tính sống còn. Bố Già của Mario Puzo là một cuốn sách như thế.

Ắt hẳn là phải từ rất lâu rồi, nó mới đọc lại sách của Mario Puzo khi được một thằng nhóc sales tặng cho nó nhân một dịp sinh nhật.

Có những sự trùng hợp nối tiếp nhau. Ngày nó đọc xong lại "Bố Già" và viết những dòng review sách thì bộ phim Bố Già của Trấn Thành cũng bắt đầu công tác truyền thông. 

"Bố Già" của Mario Puzo đưa nó trở lại một chốn giang hồ của những thứ gọi là "nghĩa khí" theo cách nói của người phương Đông và dòng phim này đang bắt đầu nở rộ trên các trang mạng đặt cho nó một câu hỏi về một lứa thế hệ trẻ có đủ tỉnh táo trước sự thay đổi này để bản thân có thể biết mình phải sống thế nào chứ không phải một mai nhìn lại ngẩn ngơ hỏi: Tôi là ai. "Ngầu" đang được định nghĩa theo một nghĩa khác đi. 

"Bố Già" của Mario Puzo in đậm trong nó là những ...thước phim của đạo diễn Francis Ford Coppola trong ký ức tuổi thơ cho đến tận giờ. Một gia đình của gã giang hồ Ý - Corleone;  với một gia đình giang hồ. 

Đã có quá nhiều người khen, nên thêm một người khen tiếp chỉ bằng thừa. Chỉ thấy một sự trùng hợp, thế là nó đọc - viết lại. Thế thôi.

“Tôi sẽ cho hắn một đề nghị mà hắn không thể từ chối.”

– Don Vito Corleone

Câu nói nổi tiếng ấy không chỉ là lời thoại đắt giá trong tiểu thuyết, mà còn đại diện cho toàn bộ triết lý sống của nhân vật chính – Don Vito Corleone, người đứng đầu gia tộc mafia lừng lẫy. Nhưng “Bố Già” không chỉ đơn thuần là câu chuyện về tội phạm hay những vụ thanh toán đẫm máu. Nó là một trường ca về gia đình, tình yêu, sự phản bội và lòng trung thành.

Don Vito không phải là một nhân vật “hoàn hảo” theo tiêu chuẩn đạo đức truyền thống. Ông là người mưu lược, lạnh lùng, nhưng lại sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ người thân và giữ danh dự. Trong thế giới của ông, công lý không đến từ tòa án mà từ sự cân nhắc và lòng tin.

“Người đàn ông thực sự là người đặt gia đình lên trên hết.”

Sự cuốn hút của Bố Già đến từ cách Mario Puzo xây dựng những nhân vật có chiều sâu và tâm lý phức tạp. Từ Michael – chàng trai trẻ ngây thơ buộc phải nối nghiệp cha, đến Sonny nóng nảy, hay Tom Hagen lạnh lùng lý trí – mỗi người đều mang một phần "chân dung người đàn ông trong thế giới ngầm", sống giữa hai ranh giới thiện – ác, cảm xúc – lý trí.

Đây là cuốn sách không dành cho những ai tìm kiếm kết thúc đẹp, nhưng lại là kho tàng cho những ai muốn hiểu thêm về cách con người ra quyết định trong lúc tưởng chừng không còn lối đi.

“Trong thế giới này, hãy sẵn sàng. Vì chính những người thân cận nhất mới là người có thể đâm bạn một nhát chí mạng.”

Mario Puzo đã không chỉ viết một tiểu thuyết, mà ông đã tạo nên một huyền thoại sống – nơi “bố già” không chỉ là một danh xưng, mà là biểu tượng cho một kiểu sức mạnh im lặng, không cần phô trương nhưng luôn khiến cả thế giới phải dè chừng.

Bạn yêu thích tiểu thuyết tâm lý, tội phạm, có chiều sâu.

Bạn quan tâm đến những quyết định đạo đức khó khăn và tính nhân văn ẩn sau bề nổi của quyền lực.

Bạn muốn bước vào một thế giới vừa xa lạ, vừa rất gần – nơi con người dù ở bất cứ “phe” nào, cũng khao khát được yêu thương, bảo vệ và được tin tưởng.

***

A world where laws are not written in constitutions, but carved into loyalty.

Some books, when finished, don’t just leave a story in your mind — they leave the feeling that you’ve just walked out of another world. A world of honor, power, and life-and-death decisions. The Godfather by Mario Puzo is one of those books.

It had been a long time since he last read something from Mario Puzo — until a young sales kid gave him the book as a birthday gift.

Coincidences kept coming. The day he finished rereading The Godfather and began writing this review was also when Trấn Thành’s Vietnamese film Bố Già kicked off its media campaign.

Puzo’s Godfather brought him back to a world of underworld honor — the kind Easterners would call “nghĩa khí” — at the same time this genre was resurging across online platforms. It made him wonder: Are the younger generations clear-eyed enough to recognize these changes and define for themselves how to live, rather than one day looking back and asking, in dazed confusion, “Who am I?”

"Coolness" is being redefined. And Mario Puzo’s Godfather still clings to his memory like a reel of film from Francis Ford Coppola’s epic movie — from childhood until now.

A family of Italian mobsters – the Corleones – a family of the underworld.

So many people have praised it already. Adding one more compliment would be redundant. But the coincidences came. So he read — and wrote. That’s it.

“I’ll make him an offer he can’t refuse.”

– Don Vito Corleone

That iconic quote isn’t just a striking line from a novel — it encapsulates the life philosophy of Don Vito Corleone, head of the legendary mafia family. But The Godfather isn’t simply a story of crime and bloodshed. It’s an epic about family, love, betrayal, and loyalty.

Don Vito isn’t a “perfect” character by traditional moral standards. He’s cunning and cold, yet willing to do anything to protect his loved ones and preserve honor. In his world, justice doesn’t come from courts, but from calculated decisions and trust.

“A man who doesn't spend time with his family can never be a real man.”

What makes The Godfather so compelling is the depth and complexity of its characters. From Michael — the innocent son forced to follow his father’s path — to the hot-headed Sonny, and the rational, cold Tom Hagen, each one is a piece of a greater portrait: a man navigating the underworld, suspended between morality and power, emotion and logic.

This is not a book for those seeking happy endings. It is a treasure trove for those curious about how people make impossible choices when all paths seem blocked.

“In this world, be prepared. Because it is always those closest to you who can strike the deadliest blow.”

Mario Puzo didn’t just write a novel. He created a living legend — where “Godfather” is more than a title. It’s a symbol of silent strength — one that doesn’t need to roar to make the world tremble.

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2021

[Sách] Babel - Vòng quanh thế giới qua 20 ngôn ngữ - Gaston Dorten

Sách Babel Vòng Quanh Thế Giới Qua 20 Ngôn Ngữ 

"Đúng một nửa các ngôn ngữ babel được viết bằng các ký tự thông thuộc bằng chữ cái Latinh..Ở một vòng ngông ngữ, người ta đồng thời lưu hành nhiều hơn một hệ thống chuyện tự hoặc phiên âm"

"Babel: Vòng quanh thế giới qua 20 ngôn ngữ" của Gaston Dorren là một hành trình khám phá đầy thú vị về sự đa dạng và phong phú của ngôn ngữ trên thế giới. Tác giả chọn lọc và giới thiệu 20 ngôn ngữ tiêu biểu, mỗi ngôn ngữ mang trong mình những câu chuyện lịch sử, văn hóa và đặc điểm độc đáo.​

Một gã tự nhận mình là người đa ngôn ngữ thông qua tự tìm hiểu và học hỏi. Điều đó khiến bản thân cảm thấy nể trọng và bị thu hút bởi những con người chịu khó tìm tòi học hỏi.

Hai mươi chương được tác giả trình bày theo cùng một cấu trúc: tóm tắt về ngôn ngữ nói đến với từ gốc và từ vay mượn ..., quá trình hình thành và phát triển của ngôn ngữ nói đến. Lồng ghép trong đó là câu chuyện lịch sử, chính trị, kinh tế tác động vào ngôn ngữ qua cách kể (nhiều chương là chen vào đối thoại để người đọc tránh sự nhàm chán khi đọc) cùng với những hình ảnh minh họa.

Sự lựa chọn được dựa trên số người sử dụng. Bắt đầu từ ít đến nhiều; ngôn ngữ Việt được nói đến trong quyển sách là một trong những yếu tố quyết định nó đọc và tìm hiểu xem góc nhìn của một gã nước ngoài học và cảm nghĩ như thế nào về ngôn ngữ như bản thân học hỏi ngược lại; xem có gì đó không và khác nhau.

Ngay từ chương đầu tiên, Dorren tập trung vào tiếng Việt, ngôn ngữ mà ông đã cố gắng học trong quá trình nghiên cứu. Ông nhận xét: "Không một ngôn ngữ nào khác mà tôi biết lại có nhiều dấu phụ đến vậy... nhưng so với tiếng Việt, tiếng Pháp trông vẫn còn đơn sơ và mộc hơn." ​

Mỗi chương sách được mở đầu bằng một hồ sơ ngắn về ngôn ngữ được đề cập, bao gồm tên gọi, ngữ hệ, số lượng người sử dụng và những điểm cơ bản về ngữ pháp, phát âm, hệ thống chữ viết cũng như thông tin về từ mượn. Dorren kết hợp giữa kiến thức chuyên môn và những chi tiết đời sống hấp dẫn, giúp việc đọc trở nên thú vị và dễ tiếp cận, ngay cả với những độc giả không có nền tảng về ngôn ngữ học. ​

***

"Exactly half of the languages in Babel are written using familiar Latin characters. In some language spheres, multiple writing or transcription systems are used concurrently."

Babel: Around the World in 20 Languages by Gaston Dorren is a fascinating journey into the diversity and richness of the world’s languages. The author selects and introduces 20 representative languages, each carrying its own stories of history, culture, and unique characteristics.

Dorren, who proudly identifies as a polyglot through self-study and personal exploration, immediately earns admiration. There’s something deeply inspiring about someone who puts in the effort to understand languages and cultures beyond their own.

Each of the 20 chapters follows a consistent structure: an overview of the language, including root words and borrowings, its historical development, and the influences of politics, economics, and culture. These are told through lively storytelling—often interspersed with dialogue to keep the reading experience engaging—and complemented with helpful illustrations.

The languages are selected based on the number of speakers, progressing from the least to the most spoken. The fact that Vietnamese is included was one of the key reasons I chose to read this book—to see how a foreigner learns and reflects on the language, and in doing so, to learn something in return. I was curious to see if there were any surprises or differing perspectives.

Right from the first chapter, Dorren dives into Vietnamese, a language he has attempted to learn during his research. He notes:

“No other language I know has as many diacritics... Compared to Vietnamese, French still looks plain and simple.”

Each chapter opens with a brief profile of the featured language, including its name, language family, number of speakers, basic grammar and phonetic notes, writing systems, and information on loanwords. Dorren skillfully blends linguistic expertise with vivid, real-life details, making the book both enjoyable and accessible—even for readers without a background in linguistics.



Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2021

Phấn son phai nhạt theo màu nắng mưa

Em cất tiếng hát lên, thả hồn vào lời hát trong ngọn gió Đông đang về ở một quê hương miền biển. Vị mặn của gió chạm lên đôi môi đã thâm xì. Nghĩ. Thanh xuân gì ở lại nơi đây?

Thanh xuân. Đã từng. Em là một trong những gương mặt được săn đón từ một thuở dậy thì cho đến khi học đại học, nhiều đứa con trai cứ thế trêu ghẹo cợt đùa. Em trách, mắng, cười thầm. Đẹp, duyên đâu để cho người ghẹo trêu.

Trong mấy lời cợt đùa rồi sau mấy ánh nhìn ngó, có chàng trai từng nói mấy lời yêu em. Nhớ. Sài Gòn ở một đêm trời trở gió, chàng trai nói với em dưới ánh đèn đường lợt lạt lan tỏa như đang cố gắng bò vào bên trong ghế đá công viên để lắng nghe tiếng thì thầm yêu thương.

Hương à?  Tôi thích hương!

Chàng trai cùng lớp. Em cười như Sài Gòn mất gió, tất cả hóa thinh không.

Thanh xuân. Đã mơ. Dại khờ. Tìm một công việc ở mãnh đất Sài Gòn sau những đêm chong đèn luyên tập mấy môn học. Nghe đâu. Học những thứ một công việc cần. Sài Gòn không ngủ, lắng nghe mấy lời hát hòa với tiếng xe đêm.

Hãy nói về cuộc đời

Khi tôi không còn nữa

Sẽ lấy được những gì

Về bên kia thế giới

Ngoài trống vắng mà thôi

Giấc mơ đó có gì đó bay bổng trên tầng không. Mấy tiếng nói yêu thương như ngọn gió Đông cứ phũ kín lòng em rồi hóa hư không. Em dặn lòng chỉ học chứ không yêu.

Em là giấc mơ được gửi gắm của cả hai mái đầu tóc hóa mây bay gửi gắm hy vọng vào trong những tình yêu của đời mình.

Em mang giấc mơ đổi đời – không phải dành cho cả hai mái đầu tóc hóa mây bay với gió ướt muối thấm vào làn da đen sạm, mà là cho bản thân em không phải nhạt nhòa nắng, mưa của một miền nắng gió. Mặn nồng.

Tốt nghiệp. Em làm. Tường loan. Văn phòng miệt mài cho một ngày mai tươi sáng. Đám bạn lẻ dần từ bỏ mấy cuộc chơi. Em làm. Miệt mài văn phòng cho một ngày nao tươi sáng.

Mấy đứa bạn thăm hỏi chuyện một kẻ đợi chờ. Em nhớ. Tiếng thì thầm như nức nở.

Hương à?  Tôi thích hương!

Chàng trai cùng tuổi. Em cười như Sài Gòn lạc gió, mọi thứ ở tầng không.

Bỏ việc. Em chọn chồng là xứ biển. Hiếm hoi. Trong số những đứa bạn học, đứa thì ở lại Sài Gòn để lập nghiệp, đứa thì tìm chồng ở một nước xa xăm; cái suy nghĩ như em về lại một quê nhà gần như đón nhận một cái nhìn tiếc nuối trong tất cả những ánh nhìn.

Ngày em đi, sân ga vẫn còn một câu nói đợi chờ.

Em không nhìn vào đôi mắt của chàng trai đại học. Em nhìn về phía con đường có những chiếc xe qua, rọi đèn như cho có; như em, nghe như cho có. Em của một thanh xuân tìm kiếm một chàng trai gì đấy của trưởng thành. Dẫu rằng trưởng thành trong em định nghĩa gì đấy ngang tàng, nổi loạn đến ngô nghê. Chất là từ đến giờ em chưa giải thích được.

Đến giờ em đã là mẹ của hai con.

Em quấn quýt tình yêu của mình. Ngỡ. Trãi nghiệm của hai mái đầu tóc hóa mây bay giờ mới bắt gặp ở trái tim em. Ngộ. Tình yêu cần có thời gian để chín!

Em ngồi em hát nồng nàn một khúc ca.

“Người đàn ông đang đi bên em là người như thế nào

Sợ người ta không yêu thương em anh biết phải làm sao

Trái tim em giờ đã quên nuông chiều

Xin đừng quên ta đã từng yêu nhau…”

Màn hình soi bóng một gương mặt thanh xuân bay mất. Làn da giờ thấm màu nắng, gió của miền biển; nồng nàn hay chưa chan. Không biết.

Nâng ly. Dzô. Em uống sau một đoạn nhạc dừng. Vị bia hòa vị biển. 

Em hát bài “Từng yêu”

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2021

[Sách] Bản sắc - Francis Fukuyama

Bản Sắc: Nhu Cầu Phẩm Giá Và Chính Trị Phẫn Nộ - Francis Fukuyama

"Con người không chỉ muốn được sung túc về vật chất – họ còn mong được nhìn nhận là có giá trị."

— Francis Fukuyama, Bản sắc

Tác giả bám sát vào phẩm chất của người làm chính trị để nâng lên thành bản sắc của một thể chế hoặc quốc gia cho 14 chương sách của mìn. Nhận định của tác giả đầy tranh cải dù dẫn chứng từ "Cộng hòa" của Plato, hay tâm lý học của Fruex cho đối các ví dụ là Donald Trumph.

Trong cuốn sách "Bản sắc" (Identity), nhà tư tưởng chính trị nổi tiếng Francis Fukuyama – tác giả của "Sự cáo chung của lịch sử" – lần nữa khơi gợi một chủ đề có tính thời đại: sự trỗi dậy của chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa bản địa, chính trị căn tính (identity politics), và nỗi khủng hoảng sâu sắc về cảm giác thuộc về đang bủa vây xã hội toàn cầu.

"Nhân phẩm hay lòng tự trọng không bắt buộc với tất cả mọi người"

Bản sắc dân tộc bắt đầu với niềm tin chung vào tính chính danh của hệ thống chính trị quốc gia, bất kể hệ thống đó có dân chủ hay không

Fukuyama lập luận rằng chính trị bản sắc không phải là điều mới, nhưng nó đang ngày càng chi phối mọi quyết định xã hội và chính trị. Dưới lớp vỏ của những cuộc bầu cử, làn sóng nhập cư hay sự chia rẽ xã hội, là nỗi khao khát của mỗi cá nhân và cộng đồng được nhìn nhận và tôn trọng đúng với bản chất mình.

“Chính trị hiện đại không thể chỉ xoay quanh phân phối vật chất – mà phải là sự công nhận.”

Từ lịch sử Hy Lạp với khái niệm "thymos" – khát vọng được tôn trọng – đến phong trào #MeToo hay chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan, Fukuyama đưa ra một thông điệp rõ ràng: chúng ta không thể hiểu thế giới nếu không hiểu nhu cầu bản sắc.

Phân tích lịch sử sắc bén: Tác giả dẫn dắt người đọc qua các nền văn minh, sự hình thành khái niệm "bản sắc cá nhân" và "quốc gia", giúp chúng ta thấy rằng điều đang diễn ra hôm nay là kết quả tất yếu của hàng thế kỷ biến động.

Lối viết lý trí mà cảm xúc: Dù là một học giả, Fukuyama viết với giọng văn dễ hiểu, không quá hàn lâm, giàu liên hệ thời sự và mang chiều sâu triết học.

Một số phần có thể khá khô nếu bạn không quen đọc sách chính trị hoặc triết học.

Tác giả đưa ra hướng giải pháp nhưng chưa thật cụ thể; chủ yếu thiên về khuyến nghị xây dựng “bản sắc quốc gia rộng mở, bao trùm”.

“Sự công nhận sai lệch – khi bản sắc của ta bị chối bỏ hoặc hạ thấp – là một trong những sự xúc phạm mạnh nhất mà con người có thể trải qua.”

“Chúng ta không thể chữa lành xã hội bằng cách phớt lờ bản sắc. Ngược lại, ta phải hiểu nó, điều hướng nó và mở rộng nó để bao gồm được tất cả.”

Trong một thế giới mà mỗi cá nhân đều mang nhiều “mặt nạ” – giới tính, sắc tộc, tôn giáo, giai cấp, nghề nghiệp – cuốn sách này như một lời nhắc nhở: Chúng ta khác biệt, nhưng không nhất thiết phải chia rẽ.

Đọc “Bản sắc” không chỉ để hiểu thế giới, mà còn để hiểu chính mình:

Tôi là ai? Tôi thuộc về đâu? Và làm sao để sống cùng người khác trong một thế giới đầy biến động?

***

"Human beings do not simply desire material well-being — they also crave recognition of their worth."

— Francis Fukuyama, Identity

In Identity, renowned political thinker Francis Fukuyama — author of The End of History and the Last Man — once again explores a profoundly timely theme: the rise of nationalism, nativism, and identity politics, and the deep crisis of belonging sweeping across the global landscape.

Fukuyama grounds his 14 chapters in a core idea: the traits of political leaders reflect and eventually shape the identity of political regimes and entire nations. His arguments, though thought-provoking, often stir controversy — even as he references Plato’s Republic or Freudian psychology to analyze figures like Donald Trump.

“Dignity or self-worth is not something automatically granted to all.”

National identity, according to Fukuyama, begins with a shared belief in the legitimacy of the political system — regardless of whether that system is democratic or not.

He argues that identity politics is not new, but it has increasingly dominated political and social decisions. Beneath the surface of elections, immigration waves, and social fragmentation lies a common yearning: the desire of individuals and groups to be seen and respected for who they truly are.

“Modern politics is not just about the distribution of material goods — it is about recognition.”

From ancient Greek philosophy and the concept of "thymos" — the longing for respect — to the #MeToo movement and Islamic extremism, Fukuyama delivers a clear message: we cannot understand today’s world without understanding the need for identity.

🔍 Sharp historical analysis

Fukuyama walks readers through the rise of civilizations, the formation of personal and national identity, showing that today's tensions are the long-brewing result of historical transformations.

🧠 Rational yet empathetic writing

Although a scholar, Fukuyama writes with clarity and accessibility, weaving philosophical depth with timely, real-world relevance.

⚠️ A few caveats

Some sections may feel dense to readers unfamiliar with political or philosophical literature.

The solutions Fukuyama offers lean more toward broad calls for inclusive, civic national identities than specific policies.

"Misrecognition — when our identity is denied or devalued — is one of the deepest forms of human offense."

"We cannot heal society by ignoring identity. Instead, we must understand it, guide it, and expand it to include everyone."

In a world where every individual wears multiple “masks” — gender, ethnicity, religion, class, profession — Identity reminds us that our differences need not divide us.

Reading this book is not just a way to better understand the world — it’s also a way to better understand yourself:

Who am I? Where do I belong? And how do we live together in a world of constant change?


Thứ Năm, 7 tháng 1, 2021

[Sách] Cuộc cách mạng một cọng rơm - Masanobu Fukuoka



"Tôi không làm gì cả. Thiên nhiên làm tất cả."

– Masanobu Fukuoka

Sự ảnh hưởng của thuyết nhị nguyên ở xã hội Nhật thường gặp, tác giả Masanobu là một trong những ví dụ điển hình, từng là một chuyên viên kỹ thuật bỏ thành thị để về nông thôn sinh sống, chia sẻ về cách làm nông, cách sống "thuận theo tự nhiên" . Tác phẩm mang nhiều triết lý và sẻ chia quan điểm của tác giả hơn là việc hướng dẫn cách làm nông một cách tự nhiên

Cuốn sách Cuộc cách mạng một cọng rơm không chỉ là một cẩm nang về nông nghiệp tự nhiên, mà còn là một tuyên ngôn triết học về cách con người nên sống – khiêm nhường, tôn trọng và đồng hành cùng tự nhiên, thay vì cố gắng kiểm soát và chinh phục nó.

Fukuoka, một nhà vi sinh vật học từ bỏ phòng thí nghiệm để quay về quê hương trồng lúa theo cách tự nhiên, đã tạo ra một cuộc “cách mạng” đúng nghĩa – nhưng không bằng công nghệ, mà bằng một cọng rơm, bằng sự buông bỏ.

"Nông nghiệp tự nhiên không phải là để sản xuất thực phẩm. Mục tiêu của nó là trồng người."

Mandala là cách thức tác giả sử dụng để hướng dẫn về cỏ cây, hoa trái theo mùa để người làm nông hay người tiêu thụ và ở đây là người đọc có thể lưu ý để chọn như một sự ảnh hưởng thứ hai.

"Nói rằng bản thân nhân thức đó có giá trị lớn lao không có nghĩa là con người tôi được gán cho bất kỳ một gia trị đặc biệt nào"

Đây là một trong những câu nói nổi bật nhất của cuốn sách – và cũng là tinh thần xuyên suốt tác phẩm. Fukuoka cho rằng cuộc khủng hoảng của con người hiện đại không nằm ở kỹ thuật hay kinh tế, mà là sự mất kết nối với đất đai, với tự nhiên và với chính nội tâm mình.

Fukuoka bác bỏ hoàn toàn việc cày xới, dùng phân bón hóa học hay thuốc trừ sâu. Ông chỉ dùng phương pháp “không làm gì” – không cày, không dùng phân hóa học, không nhổ cỏ, không tưới nước. Đất được giữ ẩm bằng lớp cỏ khô và rơm – một hệ sinh thái cân bằng và bền vững.

"Làm ít đi thì lại được nhiều hơn. Buông bỏ, không can thiệp, mới là cao minh."

Đó là một quan điểm rất “Đạo” – đậm chất phương Đông và gần gũi với tinh thần Thiền. Fukuoka không trồng cây – ông trồng niềm tin vào tự nhiên.

"Con người hiện đại – càng biết nhiều lại càng xa rời sự thật"

"Sẽ là lạc hướng khi nói rằng người ta ăn gì đơn thuần là chuyện sở thích cá nhân, bởi lẽ một chế độ ăn uống phi tự nhiên hay ngoại lai sẽ gây khó cho người nông dân và cả ngư dân nữa. 

Mục đích của chế độ ăn tự nhiên không phải là để tạo ra những con người thông thạo thứ có thể giải thích hợp lý và sành sỏi việc lựa chọn thức ăn, mà là để tạo ra những con người không biết gì, nhặt lấy đồ ăn mà không cần viện đến những phân biệt thuộc về ý thức"

Cuốn sách cũng đặt ra câu hỏi lớn: Liệu “tiến bộ” có thực sự là tiến bộ, khi con người càng ngày càng xa rời những gì căn bản nhất của sự sống?

"Khoa học hiện đại giống như đang nhìn thế giới qua một cái kính hiển vi: càng phóng đại, càng mất đi toàn cảnh."

Fukuoka không chống lại khoa học, nhưng ông phản biện một cách rất nhẹ nhàng và sâu sắc. Tri thức đích thực không đến từ sách vở, mà từ việc sống hòa hợp với thiên nhiên.

"Cuộc cách mạng một cọng rơm" không phải là một bản hướng dẫn canh tác, mà là một bản tụng ca cho thiên nhiên, một lời nhắc nhở rằng: đôi khi chúng ta không cần phải làm gì để mọi thứ trở nên tốt đẹp – chỉ cần ngừng làm những điều sai.

"Khi con người ngừng suy nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, thì thiên nhiên sẽ dạy họ mọi điều cần biết."

Dành cho ai đang mỏi mệt giữa cuộc sống công nghiệp, muốn tìm lại sự giản dị, sự lặng im và sự thật – cuốn sách này là một cái ôm dịu dàng từ đất mẹ.

***

"I do nothing. Nature does everything."
– Masanobu Fukuoka

Influenced by the dualistic worldview commonly seen in Japanese society, Masanobu Fukuoka is a prime example. Once a technical specialist, he left city life behind to return to the countryside, sharing his insights on farming and living “in harmony with nature.” His work is less a manual on natural farming, and more a philosophical dialogue—a personal worldview on life, nature, and simplicity.

The One-Straw Revolution is not merely a guidebook for natural agriculture. It is a philosophical manifesto on how humans should live—with humility, respect, and alignment with nature, rather than striving to dominate or conquer it.

Fukuoka, a trained microbiologist, gave up his laboratory to return to his village, cultivating rice the natural way. He sparked a true “revolution”—not with technology, but with a single straw, and the art of letting go.

"The ultimate goal of farming is not the growing of crops, but the cultivation and perfection of human beings."

Fukuoka used a mandala-style calendar to gently guide readers through seasonal cycles of plants and produce, allowing both farmers and consumers—and here, the readers—to reconnect with nature’s rhythms. This becomes a subtle yet powerful second layer of influence.

"Saying that the consciousness itself has great value does not mean that I, as a person, hold any special value."

This is one of the most remarkable lines in the book—and it captures the very spirit of the work. Fukuoka believed that the crisis of modern humanity does not lie in technology or economics, but in our disconnection from the soil, from nature, and from our own inner being.

He rejected plowing, chemical fertilizers, and pesticides entirely. His method of “do-nothing” farming meant no tilling, no fertilizing, no weeding, no watering. The soil was kept moist by straw and cover crops—a self-sustaining and balanced ecosystem.

"Less is more. Non-intervention is the true wisdom."

It’s a profoundly Daoist perspective—deeply rooted in Eastern philosophy and closely aligned with the spirit of Zen. Fukuoka didn’t plant crops—he planted trust in nature.

"Modern people—the more they know, the further they stray from the truth."

"To say that what people eat is purely a matter of personal preference is misguided. An unnatural or imported diet makes life difficult not only for farmers but also for fishermen.
The goal of a natural diet is not to create people who are experts at making rational food choices, but to create people who know nothing—who simply pick up what’s around them, without relying on conscious distinctions."

The book poses a fundamental question: Is “progress” truly progress when it takes us further away from the essential truths of life?

"Modern science is like looking at the world through a microscope—the more it magnifies, the more we lose the whole picture."

Fukuoka is not anti-science. But he offers a gentle, profound counterpoint. True wisdom does not come from books, but from living in harmony with nature.

The One-Straw Revolution is not a farming manual. It is a hymn to nature, a gentle reminder that sometimes we don’t need to do anything to make things better—we just need to stop doing the wrong things.

"When man stops thinking of himself as the center of the universe, nature will teach him everything he needs to know."

This book is a gentle embrace from Mother Earth—for anyone weary of industrial life, longing for simplicity, silence, and truth.



[Sách] Cái vô hạn trong lòng bàn tay (từ Big Bang đến giác ngộ) - Matthieu Ricard & Trịnh Xuân Thuận


"Khoa học và tâm linh không mâu thuẫn, mà có thể soi sáng lẫn nhau."

Thu hút và kiểm chứng đầu tiên cho người đọc là quyển sách được tái bản đến lần thứ 11.

Vũ trụ bao la mà ta ngước nhìn trên bầu trời đêm, hạt bụi nhỏ bé ta cảm nhận trên đầu ngón tay – cả hai đều chứa đựng những bí ẩn vô tận. "Cái vô hạn trong lòng bàn tay", cuộc đối thoại giữa nhà vật lý thiên văn Trịnh Xuân Thuận và nhà sư Matthieu Ricard, chính là cây cầu nối giữa hai thế giới tưởng chừng đối lập: khoa học và tâm linh.

Đi tìm sự đồng điệu giữa khoa học và tâm linh ở đây là Phật Giáo trong việc trao đổi về các khái niệm tồn tại trong cuộc sống này thông qua cuộc trò chuyện của một người đại diện cho góc nhìn của nhà khoa học (Trịnh Xuân Thuận) và một người đại diện cho góc nhìn Phật Giáo (Matthieu Ricard).  

Một Cuộc Đối Thoại Thú Vị và Khó Lường

Nếu khoa học tìm cách giải thích vũ trụ bằng phương trình và quan sát, thì tâm linh lại hướng đến sự trải nghiệm nội tâm. Nhưng cả hai, dù đi bằng những con đường khác nhau, đều tìm kiếm một điều: bản chất của thực tại.

"Vũ trụ không phải là một cỗ máy vô hồn, mà là một bản giao hưởng kỳ diệu của các quy luật tự nhiên."

Sách không phải là một cuộc tranh luận để tìm ra bên nào đúng, mà là một sự hòa quyện giữa logic và trực giác, giữa vật chất và tinh thần, giữa cái hữu hạn và cái vô hạn.

Từ Big Bang Đến Giác Ngộ – Một Hành Trình Nhìn Lại Chính Mình

Vật lý hiện đại nói rằng vũ trụ khởi đầu từ Big Bang – một điểm kỳ dị chứa toàn bộ năng lượng và vật chất.

Phật giáo lại nói rằng tâm thức cũng khởi nguồn từ một bản chất tinh khôi, không có biên giới, không thể đo lường bằng đơn vị khoa học.

"Chúng ta không thể tách rời mình khỏi vũ trụ, bởi chúng ta chính là một phần của nó."

Dưới góc nhìn của Trịnh Xuân Thuận, mỗi vì sao trên bầu trời đều là chứng nhân của một quá khứ hàng tỷ năm, phản chiếu lịch sử của vũ trụ. Còn với Matthieu Ricard, mỗi khoảnh khắc hiện tại chính là vô hạn, nếu ta thực sự sống với nó.

Thế Giới Vật Chất và Thế Giới Tâm Thức – Hai Mặt Của Một Đồng Xu

Khoa học không chỉ là những công thức lạnh lùng, mà cũng đầy chất thơ khi ta hiểu được sự vận hành kỳ diệu của tự nhiên.

Tâm linh không phải là những điều huyễn hoặc, mà là sự trải nghiệm về chính tâm thức mình, giúp ta sống tỉnh thức hơn.

"Hiểu biết mà không có trí tuệ giống như một chiếc đèn lồng không có ánh sáng."

Thế giới vật chất và thế giới tâm thức có thể không đo lường được bằng cùng một công cụ, nhưng chúng bổ sung cho nhau để giúp con người hiểu rõ hơn về chính mình.

"Tất cả chỉ là những đợt sóng trên đại dương, nhưng đại dương vẫn mãi là đại dương."

Nếu bạn là người yêu khoa học nhưng cũng tò mò về những câu hỏi triết học sâu sắc, hoặc nếu bạn quan tâm đến tâm linh nhưng muốn hiểu vũ trụ một cách có hệ thống, thì "Cái vô hạn trong lòng bàn tay" sẽ là một hành trình đáng giá.

Cuốn sách không cố gắng đưa ra câu trả lời cuối cùng, mà mở ra những cánh cửa để mỗi người tự tìm câu trả lời cho chính mình. Vì rốt cuộc, cái vô hạn không ở đâu xa, mà nằm ngay trong lòng bàn tay ta.

"Phật giáo không hề chống lại thuyết tiến hóa. Sự chuyển hóa tâm linh chính là sự chuyển hóa của dòng ý thức...Giác ngộ không mâu thuẫn với lý trí, nhưng nó vượt lên trên các giới hạn của lý trí

Khoa học là trung tính. Nó không có tư tưởng độc lập...Khoa học phải cố gắng lấy lại vị trí của mình trong môi trường văn hóa con người. Khoa học phải cố gắng lấy lại vị trí của mình trong môi trường văn hóa con người. Khoa học đã hơi rời xa trong quá khứ do một nhãn quan quá manh mún, máy móc và giản lược

Khoa học có thể hoạt động không cần tới tâm linh. Tâm linh có thể tồn tại không cần tới khoa học. Nhưng con người, để trở nên hoàn thiện, thì cần phải có cả hai"

***

"Science and spirituality are not in conflict; rather, they can illuminate each other."

One of the book’s first compelling validations lies in its enduring appeal—it has been republished eleven times.

The vast universe we gaze upon in the night sky, the tiny speck of dust we feel on our fingertips—both contain unfathomable mysteries. "The Infinitesimal Within the Palm", a profound dialogue between astrophysicist Trịnh Xuân Thuận and Buddhist monk Matthieu Ricard, serves as a bridge connecting two seemingly opposing worlds: science and spirituality.

Seeking Harmony Between Science and Spirituality

Here, the intersection of science and Buddhism unfolds as the two thinkers engage in a deep conversation about fundamental concepts of existence. One speaks from the perspective of a scientist (Trịnh Xuân Thuận), while the other represents a Buddhist approach (Matthieu Ricard).

An Intriguing and Unpredictable Dialogue

If science seeks to explain the universe through equations and observation, spirituality leans toward inner experience. Yet, despite their different paths, both ultimately pursue the same truth: the nature of reality.

"The universe is not a soulless machine but a magnificent symphony of natural laws."

This book does not seek to settle a debate over which perspective is "right"; rather, it harmonizes logic and intuition, matter and spirit, the finite and the infinite.

From the Big Bang to Enlightenment – A Journey of Self-Reflection

✅ Modern physics states that the universe began with the Big Bang—a singularity that contained all energy and matter.

✅ Buddhism, on the other hand, teaches that consciousness also arises from a primordial purity, boundless and immeasurable by scientific units.

"We cannot separate ourselves from the universe, for we are an integral part of it."

From Trịnh Xuân Thuận’s perspective, each star in the sky is a silent witness to a past spanning billions of years, reflecting the history of the cosmos. Meanwhile, Matthieu Ricard sees each present moment as infinite—if only we truly live within it.

The Material and the Spiritual – Two Sides of the Same Coin

This book reveals a profound realization:

🌿 Science is not just cold, hard formulas—it holds poetry within, as we begin to understand the intricate dance of nature.

🧘 Spirituality is not mere mysticism—it is an experiential journey into the mind, guiding us toward greater awareness.

"Knowledge without wisdom is like a lantern without light."

While the material world and the world of consciousness may not be measured by the same tools, they complement each other in helping us better understand ourselves.

Final Thoughts – A Book That Invites Self-Inquiry

"All waves rise and fall upon the ocean, but the ocean itself remains."

If you love science yet ponder profound philosophical questions, or if you embrace spirituality but seek a systematic understanding of the universe, "The Infinitesimal Within the Palm" will be a rewarding journey.

This book does not impose a definitive answer; rather, it opens doors for each reader to find their own. After all, the infinite is not beyond reach—it rests within the palm of our hands.

"Buddhism does not oppose the theory of evolution. The transformation of consciousness is itself an evolution... Enlightenment does not contradict reason, but transcends its limits."

"Science is neutral. It has no independent ideology... Science must reclaim its place within human culture, a position it had somewhat distanced itself from in the past due to an overly fragmented, mechanical, and reductive perspective."

"Science can function without spirituality. Spirituality can exist without science. But for humanity to be truly whole, both are essential."


[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...