Sài Gòn. Cuối tuần.
Người ta đi lại theo một cách rất riêng của Sài Gòn – hối hả mà không vội vã, như thể ai cũng ngầm hiểu hôm nay nên sống chậm lại đôi chút. Một chút lặng thinh sau năm ngày cuốn mình trong guồng quay công việc, nhiều khi không rõ lý do, chỉ biết cần chậm.
Lang thang.
Nó ghé vội vào một góc quán trên con đường Trần Quý Cáp – con đường giờ mang tên Võ Văn Tần sau 1975 – để tìm một bữa sáng tạm bợ. Quán không hẳn nằm sâu trong hẻm như bao quán khác ở Sài Gòn. Nhưng Sài Gòn là vậy, không cần mặt tiền để làm nên tên tuổi. Ẩn mình đâu đó trong ngõ nhỏ, những món ngon vẫn khiến người ta phải lần mò để tìm đến.
Anh thu hút ánh nhìn của nó ngay từ lúc bước vào. Một dáng người mảnh khảnh, mái tóc chẻ ngôi gọn gàng, đôi gò má hóp và ánh mắt như lõm sâu bởi thời gian. Chiếc áo sơ mi màu đất nung và chiếc quần xám khói giản dị.
Anh khiến nó chú ý hơn bởi cái cúi đầu nhẹ cùng lời hỏi xin phép ngồi chung bàn.
Một cái gì đó khiến nó sững lại – anh không giống người của thời đại này. Không giống những người lúc nào cũng bọc lấy mình bằng vẻ tự tin phòng vệ quá mức, như con nhím giương gai giữa phố. Ở anh, có gì đó của thời xa xưa, của “lối xưa xe ngựa hồn thu thảo”.
Không, anh không nói tiếng Bắc, nhưng chẳng còn cách nào miêu tả trọn vẹn hơn về thế giới mà anh thuộc về: một Sài Gòn cũ – nơi người ta lịch thiệp từ dáng đi, cái gật đầu chào, đến cách chia sẻ nhẹ nhàng mà chân thành.
Nó ngồi lặng. Bữa sáng nguội dần. Trong lòng dâng lên chút hổ thẹn vì cái nhìn ban đầu – một thứ thói quen của nghề nghiệp vốn hay đánh giá qua dáng vẻ. “Rụt rè”, nó từng nghĩ vậy. Nhưng giờ thì biết – đó không phải sự rụt rè, mà là một nét tính cách của nếp sống cũ – từ tốn và e dè.
Sài Gòn là vậy.
Luôn có những điều rất riêng chờ được nhận ra, khi ta đi chậm lại.
Nó không thể ngồi lâu để trò chuyện cùng anh, giữa một quán đông người. Không gian chẳng đủ cho người đến sau. Người vào, người ra. Vội vàng.
Sự im lặng làm trễ nải một cuộc trò chuyện có thể xảy ra giữa hai thời đại.
Sài Gòn. Cuối tuần.
Nó lại lang thang trên một con đường từng đổi tên theo những khúc quanh lịch sử: từ Chasseloup Laubat, đến Hồng Thập Tự, rồi mang tên Nguyễn Thị Minh Khai.
Nắng nghiêng vai, bóng ngả xiêu trên mặt đường.
Nó ghé vào một quán cafe mặt tiền, hiện đại với khung thép và kính là vật liệu chủ đạo.
Thật ra, không phải vì vẻ sang trọng hay cảm giác “đẳng cấp” mà người ta hay tìm trong thiết kế. Nó bước vào vì qua lớp kính kia, một hình ảnh khiến nó dừng lại.
Ngồi bên cửa kính là một người đàn ông tuổi đã cao, tóc bạc điểm sương, chẻ ngôi gọn gàng. Đôi mắt lõm sâu nhìn ra mặt đường, bên ly café đang tỏa khói. Một tờ báo xếp ngay ngắn bên cạnh, như đang đợi được mở lại, đọc nốt những hàng tin chưa kịp hiểu, như cách người Sài Gòn hôm nay đi ngang những bảng hiệu, chưa kịp nhớ đã vội quên, chẳng mấy khi tìm hiểu người chủ muốn gửi gắm điều gì sau cái tên đặt cho góc nhỏ cuộc đời mình.
Một ngày, hai hình ảnh.
Hai lát cắt của Sài Gòn xưa – những người đàn ông áo sơ mi đóng thùng, tóc chẻ ngôi, ngồi bên bàn cà phê vỉa hè, nhâm nhi từng dòng tin buổi sáng.
Lịch lãm. Trí thức. Nhẹ nhàng. Và hào hứng.
Tự dưng.
Nó thấy thèm. Thèm được sống trong khung cảnh đó. Như một giấc mơ giản dị, nhưng cứ mãi xa vời.
***
Saigon. Weekend.
People moved in that unmistakable Saigon rhythm—hurried, yet not rushed—as if everyone silently agreed that this day should unfold a little slower.
As if, after five days of chasing something they couldn’t name, they owed themselves a pause.
Wandering.
He slipped into a small café on Tran Quy Cap Street—now called Vo Van Tan since 1975—in search of a quiet breakfast. The café wasn’t buried in an alley like many others. But that’s Saigon. Fame doesn't live on the façade. The finest bites often hide in winding lanes.
He caught his eye the moment he stepped in.
A thin figure. Middle-aged. His hair neatly parted, cheekbones sunken, and his eyes deep-set with time. A clay-brown shirt, smoke-gray trousers—simple, unadorned.
He caught his attention even more with a polite nod and a soft-spoken request to share the table.
Something stirred. This man did not belong to this age. He lacked the constant shield of overconfidence people wear like armor, like hedgehogs raising quills in crowded streets. No. He belonged to another time—“a time of horse carts and faded souls.”
Though his accent wasn’t Northern, no better phrase came to mind to describe the world he came from—a Saigon of gentler days.
A time of grace—in posture, in greetings, in how people shared quietly and sincerely, never too much, never too loud.
He sat there, still.
His breakfast grew cold with shame, remembering how his professional instinct had judged too quickly. “Timid,” he had thought.
Now, he knew—it wasn’t timidity. It was a gentleness of character, a relic from another time: slow, careful, and composed.
That is Saigon.
It reveals its charms only when you slow down enough to see them.
He couldn’t stay long to strike up a conversation.
The café was crowded. People came and went. There was no space—for silence to become a story between two eras.
Saigon. Weekend.
He wandered again, down a road renamed through many bends in history—from Chasseloup Laubat, to Hong Thap Tu, now called Nguyen Thi Minh Khai.
Sunlight slanted across his shoulder, shadows tilted uneven on the street.
He stepped into a café with a glass-and-steel façade—not nostalgic, but sleek and modern.
It wasn’t elegance or design that drew him in. No illusion of status or style.
No—it was the image behind the glass that made him stop.
There, by the window, sat an elderly man. Silver hair neatly parted. Deep-set eyes gazing out through the steam of a hot cup of coffee.
Beside him, a newspaper, perfectly folded—as if waiting to be reopened, a headline reread, something missed returned to.
Like today’s Saigonese, walking past signs and shop names—never stopping to wonder what stories they were meant to hold.
Two moments. One day.
Two glimpses of old Saigon—men in tucked shirts, parted hair, seated at sidewalk cafés, sipping coffee, reading the morning news.
Graceful. Thoughtful. Calm. Eager.
Suddenly—
He longed to belong in that picture.
A quiet yearning for a time now out of reach,
like a dream one wakes from too soon.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét