"Gã" là giám đốc, tên gọi này được ghi rõ trên một tờ giấy đăng ký, xác nhận bởi cơ quan cho một người đàn ông ở cái ngưỡng 50 với ba đứa con. Hứng chí, gã đăng ký để đi tìm thêm xác nhận với tên gọi khác nhau, tên sau nghe “kêu” hơn cả tên trước, “tổng”, “chủ tịch”...các thứ. Mê. Cuộc đời gã là một chuỗi những con số biết nói, những hợp đồng bạc tỷ, và những cuộc họp dài hơi đến nỗi chỉ cần nghe thôi đã thấy rụng rời.
Gã mang lại nguồn thu nhập chính, là trụ cột vững chắc, là bầu trời của cả gia đình. Gã tự hào về điều đó, tự hào về cái đế chế gã đã dựng nên từ hai bàn tay trắng, từ một thằng bán hàng lóc cóc chạy ngoài đường.
Mấy hội, nhóm của tên gọi mới hình thành. Tự nhiên. Gã được biết, được học và tạo được một thói quen bao năm nay không thay đổi: quần áo là lượt với những bảng xếp hạng chất liệu cao cấp ra sao nằm lòng, tóc tai bóng mượt với từng bước thực hiện thế nào chi tiết thuộc lào, và quan trọng nhất, lúc nào cũng phải có một mùi nước hoa Pháp thơm lừng, sang trọng. Gã ghi nhớ trọn vẹn những bảng xếp hạng được gọi là “xa xỉ”. Gã thích điều đó, và gã ghét những con người không biết những điều đó, những bảng xếp hạng, đơn giản vì trong mắt họ chẳng hiểu thế nào là “sang trọng, chỉn chu”, hay đơn giản với gã là “kém sang”.
Đó không chỉ là sở thích, mà còn là một phần của "thương hiệu" gã, một biểu tượng cho sự thành công và quyền lực. Mùi hương ấy như một lớp áo giáp vô hình, vừa che đi những mệt mỏi, lo toan, vừa khẳng định đẳng cấp của một người đàn ông luôn tự tin ngẩng cao đầu. Gã đã từng phải chứng kiến vài lớp da trên gương mặt, nơi khóe mắt và mũi của người đối diện thay đổi khi đứng cạnh gã lúc ở một trời nắng gắt, gã giới thiệu một món hàng đang bán được gọi là “sang trọng” bởi giá tiền, đó chỉ một khoảnh khắc của tuổi trẻ đáng quên với gã.
Gã tin rằng, đàn ông phải thơm, phải sạch, phải tươm tất, đó là cách thể hiện sự tôn trọng với bản thân và người đối diện. Dù là cuộc họp quan trọng hay chỉ là bữa cơm gia đình, gã vẫn giữ nguyên cái phong thái ấy. Đôi khi, gã còn tự nhủ, mùi nước hoa này còn là "phép màu" giúp gã luôn tỉnh táo, luôn sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Thế rồi, một ngày. Một ngày không định trước, không báo hiệu, không có dấu hiệu gì đặc biệt ngoài cái nóng như đổ lửa của Sài Gòn. "Em" – người vợ của gã, thua gã vài tuổi, ở cái ngưỡng gần năm mươi, cái tuổi mà người ta thường lui về an hưởng tuổi già, chăm sóc con cháu, lại đột ngột tuyên bố muốn đi làm. Gã ngạc nhiên, rồi cười khẩy. "Em thiếu gì tiền mà phải đi làm? Anh nuôi em cả đời cũng được." Gã nói với cái giọng đầy tự mãn, cái giọng của một người đàn ông thành đạt, luôn nghĩ rằng tiền bạc có thể giải quyết được mọi vấn đề, trừ ….những món nợ, gã thích cách hội, nhóm gọi là “đòn bẩy kinh doanh”, giúp gã giải tỏa khỏi áp lực trước những ngày đến hàng.
Gã bắt đầu “nhảy số” trong đầu, gã biết hai mặt của nghề bán hàng, hấp lực của bề ngoài phải có thế nào, với những thứ khoác lên mình và ánh đèn lung linh soi chiếu cùng những huy hiệu và bảng thành tích kéo dài đến vô tạn ra sao. Gã cũng biết luôn cả mặt trái của nghề bán hàng là một sự đánh đổi, thời gian, tiền bạc và cả bản thân mình nếu như không có một sự tỉnh táo và cân bằng. Ngao ngán. Gã cũng thừa biết rằng đây là công việc dễ xin.
Nhưng "em" không nghĩ vậy. "Em muốn đi làm, để tự do, để không ỷ lại. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?” Giọng "em" nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, như một dòng nước mát nhưng đủ sức xói mòn đá. "Em" nói về việc muốn có một khoản dự phòng, phòng khi cái đế chế của gã có lúc chao đảo, phòng khi những hợp đồng kia không còn mang lại con số biết nói nữa. Gã lặng im. Gã biết, đó là một phần tính cách của "em", một sự chu toàn đến mức đôi khi gã thấy hơi… thừa thãi. Nhưng cũng chính sự "thừa thãi" ấy lại là thứ giữ cho gia đình gã luôn vững vàng, êm ấm.
Thế là "em" đi bán hàng. Không phải bán cái gì cao siêu, không phải là những dự án bạc tỷ, mà chỉ là những tờ rơi quảng cáo, những món đồ gia dụng nhỏ lẻ trước cửa siêu thị. Gã không khỏi sững sờ khi lần đầu tiên tận mắt chứng kiến. Chiều hôm ấy, gã tan sở sớm, không theo lịch trình. Cái xe Lexus màu đen bóng loáng của gã dừng lại cách siêu thị một đoạn. Từ xa, gã nhìn thấy "em".
"Em" đứng đó, giữa dòng người hối hả, giữa tiếng ồn ào của phố thị. Chiếc áo sơ mi cotton đã phai màu, không còn giữ được vẻ thanh lịch như khi "em" mặc ở nhà. Mái tóc "em" búi cao, vài sợi tóc con lòa xòa trước trán, ướt đẫm mồ hôi. "Em" không còn thoang thoảng mùi nước hoa gã hay tặng, mà thay vào đó là cái mùi mồ hôi đặc trưng, trộn lẫn với mùi nắng, mùi bụi đường. Cái mùi ấy, với gã, trước đây thật khó chịu, thậm chí là kinh tởm. Gã vốn quen với những mùi hương sang trọng, tinh tế. Mùi cơ thể, với gã, là thứ cần phải che đậy, phải xua đi bằng mọi giá.
Nhưng rồi, gã lại thấy "em" mỉm cười. Một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như đóa hoa hướng dương vừa hé nở dưới nắng. "Em" không ngại ngần đưa từng tờ rơi cho những người qua lại, bất kể đó là cô sinh viên, bà nội trợ hay anh thanh niên đang vội vã. "Em" nói những lời mời chào đơn giản, không cầu kỳ, nhưng lại chân thành đến lạ. Gã thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt "em" hằn rõ hơn dưới nắng, thấy đôi bàn tay "em" đã chai sần vì làm việc nhà giờ lại chai sần thêm vì cái nghề bán hàng.
Ngộ. Gã chạy về nhà, đón ba đứa con gã, quay trở lại nơi “em” làm. Tất cả cùng bước xuống xe và chào hỏi đồng nghiệp làm cùng. Gã im lặng từ đầu đến cuối, gã vẫn giữ nguyên phong thái của riêng mình, chỉ có đám con gã và “em” là rộn ràng suốt buổi.
Tối hôm đó, gã về nhà. Cái mùi nước hoa trên người gã bỗng trở nên nồng nặc, khó chịu đến lạ. Gã tắm rửa sạch sẽ, nhưng lạ thay, gã không xịt nước hoa như mọi khi. Gã nằm xuống giường, hít một hơi thật sâu. Cái mùi hương thoang thoảng trên gối, mùi hương đặc trưng của "em", của cơ thể "em", bỗng trở nên quyến rũ lạ thường. Nó không phải là mùi hương sang trọng, nhưng nó chân thật, gần gũi, mang đến một cảm giác bình yên đến lạ. Gã chợt nhận ra, mùi cơ thể của "em" là mùi của nắng, của gió, của những nỗ lực thầm lặng mà "em" đã dành cho gia đình này.
Từ ngày đó. Gã vẫn mặc quần áo lịch sự, vẫn chăm chút ngoại hình, nhưng những chai nước hoa đắt tiền dần nằm yên trong tủ. Gã bắt đầu cảm nhận mùi cơ thể mình sau một ngày làm việc, mùi mồ hôi của sự cố gắng, mùi của sự sống động. Nó không còn là thứ gã muốn che giấu, mà là một phần của gã, một phần rất thật, rất đàn ông. Gã bắt đầu thích thú với cái mùi ấy, nó giống như một dấu ấn, một lời nhắc nhở về những gì gã đã trải qua, đã làm được.
Từ buổi ấy. Gã bắt đầu lắng nghe "em" nói về công việc, về những khó khăn mà "em" gặp phải dù là với người thân, bạn bè chứ không phải gã. Nụ cười khẩy biến mất như thể con tàu chìm ở một biển sâu.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, gã thấy lòng mình bình yên đến lạ.
Gã bắt đầu quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Những bữa cơm gia đình không còn chỉ là nơi để gã ăn và lướt điện thoại. Gã bắt đầu hỏi han con cái về trường lớp, về bạn bè. Gã không còn quát tháo khi chúng làm đổ nước, mà kiên nhẫn chỉ bảo. Gã nhận ra, hạnh phúc không phải là những thứ xa hoa, mà là những khoảnh khắc giản dị bên những người mình yêu thương.
Một buổi sáng cuối tuần, gã dậy sớm. "Em" vẫn còn say giấc. Gã nhìn "em", nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt, nhìn đôi tay đã chai sần. Tự dưng. Gã cười, nụ cười tự nhiên nhất mà gã chẳng cần phải tập như một thời làm bán hàng phải đứng trước gương tập mãi để thành tự nhiên. Gã đi làm. Trời hôm ấy trong xanh.
He was "the Director," a title clearly inscribed on a corporate registration document, confirmed by the authorities for a man nearing 50 with three children. In a surge of ambition, he registered to seek further validation with various other titles, each sounding grander than the last: "General Director," "Chairman," and so on. He was obsessed. His life was a series of speaking numbers, billion-dollar contracts, and endless meetings that would make one's head spin just thinking about them.
He was the main breadwinner, the solid pillar, the very sky of his family. He took pride in that, proud of the empire he had built from scratch, from being a mere hustling salesman on the streets.
New clubs and groups based on these new titles began to form, naturally. He learned, studied, and developed habits that hadn't changed for years: his clothes were always pressed to perfection, with detailed knowledge of premium fabric rankings memorized; his hair was always slick, every step of grooming meticulously followed by heart; and most importantly, he always carried the fragrant, luxurious scent of French perfume. He knew by heart all the rankings of what was considered "luxury." He loved it, and he detested people who didn't know these things, these rankings, simply because in his eyes, they didn't understand what "luxury, meticulousness" meant, or, to put it simply, they were "less classy."
This wasn't just a preference; it was part of his "brand," a symbol of success and power. The fragrance was like an invisible armor, both concealing his fatigue and worries, and asserting the status of a man who always carried himself with confident pride. He had once witnessed a few layers of skin on the faces, at the corners of the eyes and nose, of people he met change when they stood beside him in scorching sunlight, as he introduced a product he was selling, deemed "luxurious" by its price. That was a fleeting moment of regrettable youth for him.
He believed that a man had to smell good, be clean, and be presentable; it was a way of showing respect for himself and for others. He maintained that same demeanor whether it was an important meeting or just a family meal. Sometimes, he would even tell himself that this perfume was a "magic spell" that kept him alert and ready to face any challenge.
Then, one day. A day unplanned, unannounced, with no special signs other than the scorching heat of Saigon. "Em" – his wife, a few years younger, nearing fifty, an age when people typically retire to enjoy their later years and care for grandchildren, suddenly declared she wanted to work. He was surprised, then sneered. "Why do you need to work when you have plenty of money? I can support you for life." He said it with a self-satisfied tone, the voice of a successful man who always thought money could solve all problems, except for... debts, which his clubs and groups called "business leverage," helping him relieve pressure before the due dates.
His mind started racing. He knew both sides of the sales profession: the allure of appearances, what one had to wear, the glittering lights, and the endless badges and achievements. He also knew the downside of sales, which was a trade-off of time, money, and even oneself, if one lacked clear-headedness and balance. He felt weary. He also knew very well that it was an easy job to get.
But "Em" didn't think so. "I want to work, to be free, to not be dependent. Who knows what might happen?" Her voice was gentle yet firm, like cool water, yet strong enough to erode rock. She spoke of wanting a reserve fund, for when his empire might falter, for when those contracts might no longer bring in impressive figures. He fell silent. He knew that was part of "Em's" nature, a meticulousness that sometimes he found… excessive. But it was precisely that "excess" that kept his family stable and harmonious.
So "Em" went to work as a salesperson. Not selling anything grand or billion-dollar projects, but simply distributing promotional flyers and small household items in front of the supermarket. He couldn't help but be stunned when he witnessed it for the first time. That afternoon, he left work early, off-schedule. His shiny black Lexus stopped a short distance from the supermarket. From afar, he saw "Em."
"Em" stood there, amidst the bustling crowd, amidst the city's noise. Her cotton shirt was faded, no longer retaining the elegant look it had when she wore it at home. Her hair was tied up, a few wisps falling across her forehead, soaked with sweat. She no longer carried the faint scent of the perfume he often gave her; instead, there was the distinct smell of sweat, mixed with sun and street dust. That smell, to him, had always been unpleasant, even repulsive. He was accustomed to sophisticated, refined fragrances. Body odor, to him, was something to be concealed, to be driven away at all costs.
But then, he saw "Em" smile. A radiant, fresh smile like a sunflower blooming under the sun. She didn't hesitate to hand out flyers to passersby, whether they were students, housewives, or hurried young men. She spoke simple, unpretentious greetings, yet they were surprisingly sincere. He saw the wrinkles around "Em's" eyes more clearly in the sun, saw her hands, once calloused from housework, now even more so from her sales job.
It struck him. He drove home, picked up his three children, and returned to "Em's" workplace. They all got out of the car and greeted their colleagues. He remained silent from beginning to end, maintaining his own demeanor; only his children and "Em" were lively throughout the evening.
That night, he came home. The perfume on his body suddenly became strong and unpleasant. He showered thoroughly, but strangely, he didn't spray perfume as usual. He lay down on the bed and took a deep breath. The faint scent on the pillow, "Em's" distinctive fragrance, her body's scent, suddenly became unusually alluring. It wasn't a luxurious scent, but it was genuine, intimate, bringing a strangely peaceful feeling. He suddenly realized that "Em's" body odor was the smell of the sun, of the wind, of the silent efforts she had made for this family.
From that day on. He still wore formal clothes and took care of his appearance, but the expensive perfume bottles gradually stayed in the cabinet. He began to feel his body odor after a day's work, the smell of sweat from his efforts, the smell of vitality. It was no longer something he wanted to hide, but a part of him, a very real, very masculine part. He began to enjoy that scent; it was like a mark, a reminder of what he had experienced and accomplished.
From that evening. He began to listen to "Em" talk about her work, about the difficulties she encountered, even if it was with relatives or friends, not him. The sneer vanished as if a ship had sunk into a deep sea.
For the first time in many years, he felt a strange sense of peace.
He started paying attention to the smallest things. Family meals were no longer just a place for him to eat and scroll on his phone. He started asking his children about school and friends. He no longer yelled when they spilled water but patiently guided them. He realized that happiness was not extravagant things but simple moments with those he loved.
One weekend morning, he woke up early. "Em" was still asleep. He looked at "Em," at the wrinkles around her eyes, at her calloused hands. Suddenly. He smiled, the most natural smile he had ever given, not needing to practice it in front of a mirror like he once did during his sales days. He went to work. The sky was clear that day.