“Ba!” Merci nói, hạ giọng xuống, “Con thấy… ba đừng mang chai nước theo nữa!”.
“Sao vậy” Ông già ngạc nhiên nhìn thằng nhóc, sau khi đặt chai nước lên bàn, bắt đầu thưởng thức trang sách của riêng mình.
“Con thấy ‘quê’ lắm.” Thằng nhóc hạ giọng.
…
The coffee bean & tealeaf, đường Hàn Thuyên, ở một Sài Gòn cuối tuần.
Lạc Tông Giữa Hai Thế Giới
Lơ lửng tầng trời xanh màu ngọc bích, kiêu sa hiếm hoi, điểm xuyết những áng mây trắng bồng bềnh, lững lờ trôi. Nắng chiếu rọi xuống, làm nổi bật hai thế giới đối lập nhau.
Một bên là “Café Bệt” đối diện, nơi dân tình ngồi bệt trên vỉa hè, dân tình có cả một thời tuổi trẻ của ông già ngồi đó sau khi chia tay ghế nhà trường, mài mông nơi ghế công ty, tiếng cười nói rôm rả, ly cà phê đen đá, bắp đậu phần nhiều tạo màu đen đá, đựng trong mấy cái ly nhựa rẻ tiền. Còn bên này, bên trong The Coffee Bean, là một thế giới hoàn toàn khác: những con người “sang chảnh”, quần áo đắt tiền, giày hiệu hợp mốt, ngồi trò chuyện thanh lịch như trong một vở kịch không lời.
Ông già, một gã trung niên bước vào lưng chừng đời, bước vô quán cùng đám trẻ cùng mình, “lạc tông” toàn tập. Áo thun đã bạc màu, những lằn ngang dọc chưa được ủi, quần sọt lửng, dép lê mòn cả đế, cái đế dép cứ phải tìm điểm giữ thăng bằng vì dễ bị trượt ở mấy chỗ sàn nhà còn đọng nước. Đầu tóc thì rối bù, như thể ghét bỏ gel hay wax để cố định cái nếp tóc mà anh thợ barber đã dày công tìm một kiểu phù hợp cho ông già.
Ông già xách theo một chiếc túi tote thịnh hành, vì tiện hơn nó mốt, và cái điểm nhấn là một bình nước lọc cả lít mang theo. Lỉnh kỉnh, kiếm tìm một chỗ để đặt lưng trông đám trẻ cuối tuần.
Lúc đó, thằng nhóc Merci đang ngồi trong quán, thằng nhóc ngó ra thấy ông già, ánh mắt thằng nhóc hơi khựng lại. Ông già bước qua cái cửa kính, cảm giác như mình vừa bước qua cánh cổng phân chia hai thế giới vậy.
“Ba!” Merci nói, hạ giọng xuống, “Con thấy… ba đừng mang chai nước theo nữa!”.
“Sao vậy” Ông già ngạc nhiên nhìn thằng nhóc, sau khi đặt chai nước lên bàn, bắt đầu thưởng thức trang sách của riêng mình.
“Con thấy ‘quê’ lắm.” Thằng nhóc hạ giọng.
Lạ.
Cái từ “quê” đó, nó vang lên trong không gian quán cà phê sang trọng, nhưng lại vọng thẳng vào tâm trí ông già. Quê. Trong tiếng lóng miền Nam, nó là xấu hổ, là lạc lõng, là không hợp thời.
Cái cảm giác “quê” này, ông già đã đánh mất nó từ rất lâu rồi. Lâu rồi chẳng nhớ nổi những đổi thay. Nhưng hôm nay, chính thằng con trai mình lại đánh thức nó dậy. Nó giống như một vết sẹo cũ, bị khơi lại, nhói lên một cái, rồi thôi.
Ông già nhìn ra ngoài cửa kính, bầu trời đã bắt đầu chuyển màu. Mấy đám mây trắng bồng bềnh đã bị những mảng mây xám xịt nuốt chửng, chỉ còn sót lại một vệt nắng vàng yếu ớt, như sự cố gắng cuối cùng của lý trí trước khi bị cảm xúc nhấn chìm.
Biết ơn về một sự dũng cảm, thẳng thắn góp ý từ thằng nhóc.
Chuyện.
Tiếng Nói Từ Quá Khứ
Ông già nhớ lại cái thời còn là một công dân bán hàng mới vào nghề. “Công dân bán hàng cần phải ăn mặc sao sang trọng, chỉnh chu.” Đó là câu thần chú mà ông già luôn nhắc, bởi ngoại hình là thứ quan trọng trong mắt người nhìn thường “trông mặt bắt hình dong”. Hiển nhiên, người nhìn bắt được thông tin đó đầu tiên cơ mà. Ông già phải mặc vest, đeo cà vạt, tóc tai phải vuốt gel bóng loáng, nhìn lúc nào cũng phải ‘bảnh bao’ trong mắt người nhìn. Gieo niềm tin từ cái nhìn đầu tiên. Sự bất lợi của ông già là nhìn “gian gian” từ ánh mắt đầu, ngộ nhận, gom góp đầu tư vào trong ngoại hình.
Đồng nghiệp cười, đa cấp chứ đâu! Ông già cười. Mấy lần chuẩn bị xuống phố đi bộ la gọi “quyết tâm” mà chưa kịp làm.
Cái áp lực “chỉn chu” đó, nó giống như một cái còng vô hình siết chặt lấy cổ tay ông già, chiếc đồng hồ đắt tiền gắn với tên thương hiệu, siết ông già phải sống theo một hình mẫu mà ông già chẳng biết có phải là nó không. Mơ hồ.
Rồi. Lần bỏ. Nhớ một kỷ niệm gần hơn, ở một trời đêm chuẩn bị đón giao thừa.
Hôm đó, vợ chồng bạn học cũ gặp ngoài đường. Nó chở một cái thùng mút xốp to đùng, bên trong là đồ ăn quê nhà gửi lên. Dưa muối, bánh tét, thịt kho… những món ăn của cái Tết nhà quê. Ông già và em đón Tết trong căn nhà trọ nơi hẻm nhỏ.
Lúc đó, ông già không thấy ‘quê’ nữa. Quê trốn đâu mất, còn lại mỗi yêu thương. Ông già thấy cái thùng mút xốp đó không phải là đồ ăn, mà là cả tấm lòng của quê nhà gửi gắm cho hai đứa con trẻ đang chờ đón một hình hài sắp đến với thế giới này, một thế giới chào đón một công dân. Ông già tự dưng thấy mình giàu có đến lạ.
Ông già nhìn Merci. Im lặng.
Tự nhủ. Chẳng nói thêm về cái cảm giác ‘quê’ đó, nó chỉ là một ảo ảnh do người khác vẽ ra, hay do con tự vẽ ra để so sánh mình với người khác. Nó không phải là một giá trị.
Quê ở trong Lòng
Ông già nhìn ra bầu trời ngoài kia. Những đám mây đen đã tan hết, để lại một màu xanh trong veo. Nắng vàng xen lá dệt thành hoa cả một góc phố dài.
‘Bần tiện bất năng di chí, phú quý bất năng dâm’.
Ông già cầm chai nước của mình lên, ngắm nhìn, làm một hơi nửa bình. Thằng nhóc em khát, cũng xin làm một ngụm, cô nhóc nhỏ cũng đòi một ít trên ly đá cạn nước của mình.
Ông già đứng dậy, lấy lại cái chai nước, nhét vào túi tote.
“Giờ đi đâu tiếp con trai. Lần sau, ba vẫn mang theo chai nước đó.”
Cố chấp của một ông già. Thấy rõ. Ngộ. Biết nhưng vẫn làm, lời thì lại kiệm. Chấp cố. Ông già cười, viết lại vài dòng ghi chú cho trang nhật ký mới được viết ra về một hành trình đi cùng năm tháng với những tình yêu của ông già.
https://chienphan.blogspot.com/2014/06/co-ga-nha-que-len-tinh-khong-con-biet.html
(Ảnh: Internet)
“Dad!” Merci said, lowering his voice. “I think... you shouldn't bring that water bottle anymore!”
"Why is that?" The old man looked up at the kid in surprise, having just set his water bottle on the table and settled down to enjoy his book.
“I think it looks 'quê' (embarrassing).” The kid lowered his voice even more.
…
Lost in Translation Between Two Worlds
The Coffee Bean & Tea Leaf, Hàn Thuyên Street, in a weekend Saigon setting.
Suspended in the sky was a rare, majestic sapphire blue, dotted with fluffy white clouds drifting lazily. Sunlight shone down, highlighting two opposing worlds.
On one side was the "Café Bệt" (Sidewalk Café) opposite, where people sat on the pavement—a place where the old man spent his own youth after graduating, and where he sought solace after desk-time at the office. The air there was filled with lively chatter, and black iced coffee, mostly dark coloring from the ingredients, was served in cheap plastic cups. On this side, inside The Coffee Bean, was a completely different world: people who were "sang chảnh" (high-class, stylish), wearing expensive, fashionable clothes, chatting elegantly as if in a silent play.
The old man, a middle-aged man stepping into the middle of life, walked into the café with his kids, "out of sync" completely. His T-shirt was faded, marked with unironed creases, his shorts were baggy, and his flip-flops had worn down soles—the soles kept forcing him to search for balance because he easily slipped on spots where the floor was still wet. His hair was messy, as if he utterly rejected gel or wax to hold the style that his barber had painstakingly found for him.
The old man carried a trendy tote bag (because it was convenient, not fashionable), and the defining detail was a liter-sized water bottle. Cluttered and carrying many things, he was looking for a spot to settle down and watch the kids for the weekend.
At that moment, the kid Merci was sitting inside. The kid looked out and saw the old man; his eyes paused slightly. The old man stepped through the glass door, feeling like he was crossing the gate dividing two worlds.
“Dad!” Merci said, lowering his voice. “I think... you shouldn't bring that water bottle anymore!”
"Why is that?" The old man looked at the kid in surprise, having just set the water bottle on the table and settled down to enjoy his book.
“I think it looks 'quê' (embarrassing).” The kid whispered.
Strange.
That word “quê” echoed in the luxurious café space, but it hit the old man right in the heart. Quê. In Southern slang, it means ashamed, out of place, unfashionable.
The old man realized he had lost this feeling of “quê” a long time ago. So long ago that he barely remembered the changes that led to its disappearance. But today, his own son had awakened it. It felt like an old scar, reopened, a quick sting, and then it was gone.
The old man looked out the glass door; the sky had begun to change color. The fluffy white clouds had been swallowed by streaks of gray, stormy clouds, leaving only a faint streak of yellow sun, like the final effort of rationality before being overwhelmed by emotion.
The old man appreciated the kid's bravery and honest advice.
The Voice from the Past
The old man remembered the time he was a young salesman. "A salesman must dress well and be immaculate." That was the mantra the old man always followed, because appearance is what matters in the eyes of those who often "judge a book by its cover." Obviously, that's the first information people pick up. The old man had to wear a vest, a tie, his hair slicked back with glossy gel—he always had to look "dashing" in the eyes of others. He invested heavily in his appearance to overcome the natural disadvantage of looking "shifty" at first glance.
Colleagues laughed, "It’s a pyramid scheme, isn't it?" The old man just smiled. He remembered preparing to go out and yell motivational slogans on the walking streets but never quite managed to do it.
That pressure to be "immaculate" felt like an invisible handcuff tightening around the old man's wrist—the expensive watch strapped to the brand name—forcing the old man to live up to a mold he wasn't sure was his. Ambiguous.
And then. He remembered when he finally abandoned that façade. He recalled a closer memory, on a New Year's Eve eve.
He ran into an old school friend on the street. His friend was carrying a huge styrofoam box filled with food sent from home, from the countryside. Pickled vegetables, bánh tét (rice cake), salted meat... the dishes of a simple Tết.
In that moment, the old man felt no more "quê." The shame disappeared, leaving only love. The old man saw that styrofoam box not as food, but as the entire heart of home, sent to two young people waiting for a new life to enter the world. The old man suddenly felt richer than any billionaire.
The old man looked at Merci. Silence.
He told himself. He wouldn't say anything more about that feeling of “quê”; it's just an illusion created by others, or by the kid himself through comparison. It is not a value.
Home in the Heart
The old man looked out at the sky. The dark clouds had dispersed, leaving a clear blue. Sunlight filtering through the leaves wove itself into flowers across the long street corner.
"Poverty cannot shift one's will, nor wealth corrupt one's spirit." (Bần tiện bất năng di chí, phú quý bất năng dâm).
The old man picked up his water bottle, admired it, and took a long drink. The kid got thirsty, asked for a sip, and the little girl also demanded a bit from her empty iced cup.
The old man stood up, retrieved his water bottle, and tucked it into his tote bag.
“Where to next, son? Next time, I'm still bringing the water bottle.”
The stubbornness of an old man. It was clear. Odd. He knew, yet he did it anyway, keeping his words few. Determined stubbornness. The old man smiled, jotting down a few notes for the new page of his diary about a journey through time with the loves of his life.