Chia sẻ về kinh nghiệm của bán hàng, cảm xúc về cuộc sống gia đình hoặc chỉ là một quyển sách đã từng đọc
Chiến Phan
Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013
[Story] BƯỚC NHẢY SÀI GÒN
Hãy nhảy cùng anh một điệu nhé!
Ông đưa bàn tay nhăn nhúm ra
hướng về phía bà với một nụ cười trẻ nhất. Lòng bàn tay mở ra, dáng người hơi
ngả về phía trước, trong bộ độ mà ông đã phải liệt kê từng chi tiết cho thợ may
một cách tỉ mỉ.
Bà đưa bàn tay mình đón lấy bàn
tay ông, bàn tay còn lại nắm một góc váy nhẹ nhàng như một tiểu thư đáp lễ
trước lời mời, có bàn chân khẽ rung cho một động tác khép góc vừa phải.
Hai dáng người dưới ánh đèn dạ
đêm mờ ảo với những bước nhãy hanh hao, rượt đuổi theo giai điệu mệt nhoài. Có
tiếng thở phì phò trong mỗi bước chân qua, dáng người phụ nữ phút chốc lã lướt
cùng bóng rọi trên sàn và thấy đâu đó có người đắm chìm nhìn bà lạc vũ điệu ở
một bản tango. Người đã sang ngang mừng vội về một cuộc tình đã đi qua nhiều
sương gió.
…
Nhớ lại bóng của người đàn ông không ôm được người phụ nữ mình yêu trên
giường, chỉ ôm trong những bước nhảy.
Trong một điệu tango gọi tình với những bước nhảy và vòng tay ôm.
Dứt khoát. Ông không phải loại đàn ông lừa tình, dù không nhìn vào mắt ông
nhưng những bước ông dìu dắt bà đi đầy tình thì không có gì là giả dối. Ẩn
trong đấy là tất cả những gì khát khao cháy bỏng vì một cuộc sống ngăn sông cấm
chợ và những nợ đời khác nhau vai vế.
Người
ta chỉ xem ông là một vũ công rẻ mạt, kiếm chác ở các vũ trường qua vài đồng
tiền boa của những mệnh phu nhân, nói nặng hơn thì là bám váy đàn bà.
Người
ta chỉ xem bà là vũ nữ trong những cuộc vui, con điếm để làm tình và là vợ lẻ
của một tên tướng gặp thời giữa đất Sài phố. Nhiêu đấy thôi cũng khiến người
xung quanh cảm thấy bà khó gần, không thể gần dù rằng bà chẳng biết mình là gì.
Nhưng với ông, bà trở nên vô giá
hơn bất kỳ người phụ nữ nào từng qua tay ông với các bước nhảy và những tiếng
nói cười giả tạo biến mất cho những giai điệu lên ngôi. Cứ thế thôi, bà biết
chắc chắn rằng từng người phụ nữ đã từng nhảy với ông sẽ lần lượt đi vào trong
giấc ngủ với ông mộng mị về một điều gì đấy không thành.
Trong giấc mộng đó, gã đàn ông
mặc chiếc áo sơ mi trắng với đôi giày bóng lộng và mái tóc láng cóng đứng ở một
góc sàn nhảy nhìn về phía họ. Mĩm cười. Gã đàn ông ấy từng bước chậm rãi tiến
đến khi bắt gặp nụ cười đáp lại. Dịu dàng. Người phụ nữ thấy mình được nâng
niu, bay bổng với những vũ điệu. Lã lướt. Mồ hôi ướt đẫm. Hứng tình. Vũ điệu
thay đổi trên sàn mây mưa.
Nhớ lại bóng của người phụ nữ hàng đêm làm tình trong giấc mộng
Với ông, bà là một thứ gì đó vô
giá.
Với hắn; tên râu quặm với dáng
hình của một tên việt gian trong chiếc áo kết đầy những ngôi sao đứng vào hàng
ngũ trí thức như một kẻ sành đời, sành điệu hay sành tất cả đến đáng khinh, bà
là một con tình nhân lộng lẫy trong những buổi tiệc rượu thịt ê hề có những quý
ông, quý ngài ở tại các vũ trường Aristo, Olympic, Queen Bee, Barcara,
Paramouth…
Với gái, ông thấy bà tự nhận mình
còn thua cả gái, gọi đỹ lại là sang khi những lúc hắn – tên râu quặm say xỉn,
hắn đẩy bà ra giữa sàn nhảy vài bước rồi bỏ bà đứng trơ vơ hay sang tay với bất
kỳ tên vũ công vô danh nào đấy mua vui. Nhưng với ông, bà là một thứ vô giá
trong khắc khoải và nồng say, ẩm ướt một thân khiếp phiêu du.
…
Những bước chân khập khiễng sẽ không nói lên được điều gì. Một vòng tay
ôm lại nói lên được khá nhiều điều về tính cách của người đối diện. Khinh bỉ,
miệt thị hay chỉ là những kẻ phố phường hênh hoang ngồi với nhau cho đủ bọn
dưới ánh đèn mờ.
Một điệu jive trêu tình nồng cháy với những cảm xúc thăng hoa. Tất
cả những âm thanh ầm đùng súng đạn, tiếng người hốt hoảng khi pháo binh và tin
dữ Sài gòn sắp mất như biến mất, chỉ còn những nội lực bộc phát và phát tiết
hết những gì năng lượng dư thừa trong cơ thể để từ đó hình thành một điệu nhảy
với những người thân yêu chung quanh cho một phút chóng đầy những trãi nghiệm.
Hắn – tên râu quặm đang hốt hoảng
trốn chạy khỏi Sài Gòn, chẳng để tâm đến việc bà bỏ đi đâu. Lạc lối. Bà đến với
Queen Bee tìm chút hơi men, thấy khói toả ở một góc quầy bar, có dáng người
quen thuộc đang điềm tỉnh chờ đón khoảnh khắc giao thời. Trên sàn nhảy ai cũng
như ai, chỉ có những bước nhảy tà đưa. Khác biệt. Sàn chỉ còn có hai bóng người
hoà quyện nhau. Đó là điệu nhảy cuối cùng trước khi bà bỏ lại Sài Gòn.
Nhảy là một nghệ thuật. Người
nhảy là một nghệ nhân. Để biết anh ta có phải là một gã lưu manh hay là một
tình nhân giỏi, hãy nói anh ta nhảy với bạn một bản nhạc.
Gần bốn mươi năm. Đó là triết lý
về cuộc sống bà rút ra được. Gần bốn mươi năm không tìm được cho mình một bạn
nhảy, bà quyết định quay trở về nơi đã từng ra đi.
Sài Gòn. Thay đổi. Đất nước. Đổi
thay. Hỏi anh tài xế chở bà đến vũ trường nổi tiếng nhất Sài Gòn chỉ nhận cái
lắc đầu và ánh mắt ngạc nhiên vì chưa từng nghe đến tên. Hỏi thăm. Bạn bè ông chẳng
còn được mấy ai sau những ngày bom rơi, đạn lạc. Kẻ phiêu dạt, người nổi trôi.
Bà vẫn quyết định trở về trong những ký ức cũ. Lần tìm.
Thấy lối vào không còn như xưa,
đã xập xề đến tồi tàn, vũ trường đã sang tên, đổi chủ, thay cả công năng sử dụng.
Một lớp dạy nhảy thay thế với một quầy bar khác biệt tất cả các sàn dạy nhảy
khác ở trong một con hẻm của Sài thành.
Chợt.
Thấy bóng người năm cũ, tóc dài
nhuộm khói trắng cột sau đầu như có lời thề không cắt tóc vậy và khói vẫn bay
khi tấm lưng không còn thẳng nữa đang quay về phía bà. Run rẫy.
Hãy nhảy cùng anh một điệu nhé!
Ông đưa bàn tay nhăn nhúm ra
hướng về phía bà với một nụ cười trẻ nhất. Lòng bàn tay mở ra, dáng người hơi
ngả về phía trước, trong bộ độ mà ông đã phải liệt kê từng chi tiết một cho thợ
may.
Mắt nhoà.
Trong một điệu rumba gợi tình. Đung đưa. Ông đưa bà trở về lại với
thiên thai, cảm giác của ngày xưa quay trở lại. Mệt nhoài. Ông cởi chiếc áo bà
ra, đưa bàn tay lướt qua làn da đã nhăn nheo vì thời gian, bầu ngực không còn
căng cứng như trước nữa. Bà cởi chiếc áo ông ra, đưa bàn tay lướt qua khuôn
ngực không còn căng tràn sức trẻ, chỉ thấy những mãng thịt dồn ứ vì thời gian.
Ông ôm bà. Trần truồng. Giữa sàn nhảy không còn mộng mị. Tiếng thở của ông từng
bước, từng bước hối hả rồi lùi dần lặng im.
…
Sài Gòn buổi sáng không có bình
minh đưa tin có một cụ ông và cụ bà nằm chết trên sàn nhảy trong tư thế khoả
thân. Miệng cười. Khó hiểu.
( Ảnh: Sưu Tầm)
***
Shall We Dance—Just One Last Dance?
He extended his wrinkled hand toward her with the youngest smile he'd worn in decades. His palm opened wide, his body leaning slightly forward, dressed in the suit he had once meticulously described to a tailor, detail by aching detail.
She lifted her hand to take his, the other gently clutching a corner of her dress like a lady answering an invitation—poised, graceful, with her foot slightly twitching to adjust the angle of her stance.
Under the dim ballroom light of a weary evening, two fading silhouettes danced with frail, staggering steps, chasing after a melody as exhausted as time itself. Each step came with a gasp. For a moment, the woman seemed to glide with her own shadow on the floor, swept away in a tango that recalled someone once watching her, lost in her rhythm—a love that had weathered too many storms.
…
He remembered the man he used to be—the one who couldn’t hold the woman he loved in bed, only in a dance.
In a tango of longing, every turn and embrace was precise. He wasn't the kind of man who made love with lies. Though she never looked into his eyes, she could feel every guided step—honest, burning, real. Beneath it all was a hunger, a yearning born from a life split by war, torn by debts neither chose to owe.
To others, he was just a cheap gigolo—a dancer scraping tips from lonely wives in Saigon nightclubs, clinging to the hems of their dresses.
To others, she was just a dancer-for-hire, a mistress to some rising military man—good for sex, bad for company. And that alone was enough for people to deem her untouchable. She never knew who she was anymore.
But to him, she was worth more than all the women who’d ever danced in his arms, their empty laughs replaced now by the music alone.
He knew the women who had once danced with him would fall asleep tonight, haunted by something that never happened.
In their dream, a man in a white shirt and polished shoes, hair slick and smooth, stood at the edge of the dance floor, watching them. Smiling. He would approach slowly, his smile returned gently. She would feel cherished, floating through movement. Sensual. Drenched in sweat. Aroused. The dance floor transformed into a storm of bodies and breath.
He remembered the woman who made love to him only in dreams.
To him, she was everything.
To him—the mustached traitor draped in a uniform starched with fake rank, polished like a cheap intellectual—she was merely a glamorous mistress at the endless feasts of the elite. Those places: Aristo, Olympic, Queen Bee, Barcara, Paramount...
To the girls, she was even less—beneath them, even. “Whore” sounded like a compliment when that mustached man, drunk and bitter, shoved her onto the dance floor, abandoning her to some nameless dancer bought for fun.
But to him, she was priceless—a trembling, sweat-soaked dream wrapped in rhythm and regret.
…
Wobbly steps say nothing. But a single embrace reveals everything: contempt, mockery, or merely the tired posturing of street-smart men under dim lights.
A jive—burning, teasing, wild with feeling.
The roar of war, the panic of artillery, the rumor that Saigon was falling—all faded. Only motion remained, unleashed, pure, letting go of every last ounce of life, channeling it into the dance. A final defiance.
The mustached man? He was fleeing, terrified. Never asked where she’d gone.
Lost.
She found herself at Queen Bee, seeking a sip of liquor. From behind the haze of smoke at the bar, a familiar silhouette waited, calmly, as if time had circled back.
On the floor, no one stood out. Just two bodies, moving. Only two remained. This would be their final dance before she left Saigon forever.
Dance is art. The dancer, an artist.
To know if a man is a scoundrel or a true lover—ask him to dance.
Forty years. That was the philosophy she carried.
Forty years without a partner.
She returned to where she once belonged.
Saigon. Changed. The nation, changed.
The taxi driver blinked at her request for the city's most famous dance hall. Never heard of it. Friends of his—gone or scattered since the bombs.
She wandered.
Found the old alley. The venue—shabby now, renamed, repurposed. Once a ballroom, now a dance studio with a modest bar.
And then—
A figure.
Long silver hair tied behind his head as if bound by an unspoken vow. His back hunched, but steady. Smoke still rising.
Her hands trembled.
“Shall we dance—just one last dance?”
He extended his wrinkled hand toward her with the youngest smile he’d worn in decades. His palm opened wide, his body leaning slightly forward, dressed in the same suit he once described stitch by stitch.
Tears blurred her eyes.
To the rhythm of a sensual rumba, they swayed.
He undressed her. His hand ran across her wrinkled skin, her breasts no longer full.
She undressed him. Her hand met flesh long past its prime.
They embraced. Naked.
On a floor no longer bathed in illusions.
Each of his breaths—rushed, then softer, then silent.
…
The morning in Saigon brought no headlines.
Only a strange report:
An old man and an old woman were found dead, naked, smiling—on a dance floor.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét