Chiến Phan

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2021

[Review Sách] Cái Ác - Paul Ricoeur

Cái Ác - Một thách thức đối với Triết học và Thần học - Paul Ricoeur |  NetaBooks 

Có lẽ chân trời này của sự hiển minh trong phương Tây Do Thái - Kito giáo gặp gỡ với các viễn tượng hiền minh trong đạo Phật ở điểm nào đó mà chỉ có một sự đối thoại lâu dài giữa hai truyền thống này mới có thể nhận diện được"

Sự hiền minh với cuộc đấu tranh chống lại cái ác, cuộc đấu tranh có thể tập hợp những người có thiện chí ...rằng một khi bạo lực đã bị dẹp bỏ, thì cái bí nhiệm của sự đau khổ "đích thực", sự đau khổ "không thể quy giản được", mới lộ được chân tướng 

[Review Sách] Người chết có kế hoạch - Laura Pritchett

Sách - Chết Có Kế Hoạch - Laura Pritchett | Shopee Việt Nam

Phải chăng những câu trả lời của bạn đều mập mờ theo kiểu "Khi nào đến lúc ấy rồi tính" hay "cứ việc đưa tôi ra ngoài rồi bắn chết"...Nếu là vậy thật thì bạn hãy suy xét lại. Tôi hiểu lên kế hoạch cho những việc không thể đoán trước là chuyện không hề đơn giản, những hãy cố gắng làm quen với hiện thực đắng cay là có thể mọi thứ sẽ không được như ý nguyện đầu.

Những bài tập thực hành

Nhưng câu danh ngôn hay về cái chết

Những bài hát hay 

[Review Sách] Người Thầy - Frank McCourt

Teacher Man (Frank McCourt, #3) by Frank McCourt

 "Ông lắc đầu không hiểu vì sao tôi thiếu tham vọng. Tôi không đủ năng động. Nhờ ông mà bốn ông thầy đang học khóa bồi dưỡng kia thăng tiến và đi trường khác. Ông nói thế . Tại sao họ lại phí cả đời trong lớp học với đám nhóc tì, khi đường hoan lộ mở rộng thênh thang?

Tôi đánh bạo hỏi lại: nếu ai cũng thăng tiến và đi trường khác thì ai sẽ dạy lũ trẻ ở đây?

Ông ấy nói rằng ngôn ngữ bộc lộ chân tướng con người (Ben Johnson)

Mơ, ước, lên chương trình: đó chính là viết văn đấy, song sự khác biệt giữa các em và người thường là các em chú ý những điều này, các em ạ, sắp xếp trong đầu óc mình, nhận ra được tầm quan trong của điều không quan trọng rồi viết lên giấy"

[Review Sách] Ngôn từ - Jean Paul Sartre

Ngôn Từ | Tiki 

Một quyển sách không dễ nuốt khi tác giả dồn tất cả tâm tư để quay trở lại thời thơ ấu để miêu tả lại sự hình thành và ảnh hưởng văn chương đến mình

"Tôi là một đứa trẻ vờ vịt, cầm một rổ rau xà lách vờ vịt; tôi thấy các hành động của tôi thành cử chỉ. Kịch đã ăn cắp của tôi thế giới và loài người; tôi chỉ còn nhìn thấy những vai diễn và những đạo cụ biểu diễn; phục cụ công việc của người lớn bằng những trò gây cười, làm sao tôi có thể coi trọng những lo lắng của họ?

...Nhưng tệ nhất là tôi ngờ người lớn diễn tồi. Ngôn từ mà họ sử dụng để nói với tôi là những viên kẹo ngọt; nhưng khi họ nói chuyện với nhau thì lại là một giọng hoàn toàn khác

Chỉ có một điều thế này: trừ một vài cụ già chuyên nhúng ngòi bút vào nước hoa và những gã công tử bột viết như bổ củi, những người viết văn dễ dàng không tồn tại trên đời.

Sự bắt đầu của tôi là như thế: tôi chạy trốn, những thế lực bên ngoài đã định hình cho sự trốn chạy của tôi và tạo nên tôi"

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2021

[Review Sách] Nhà hàng không bao giờ nói Không - Yaginuma Kenichi

Sách ] Nhà Hàng Không Bao Giờ Nói Không - Tạo Dựng Dịch Vụ Chạm Tới Trái  Tim Khách H - Sách tư duy - Kỹ năng sống Tác giả Yaginuma Kenichi |  GiaSach.com 

"Dịch vụ sẽ tạo ra khả năng vô hạn thông qua việc xây dựng các mối quan hệ. Trong tương lai, nếu tiếp tục giữ quyết tâm mạnh mẽ thì chắc chắn tôi sẽ gặp lại khoảnh khắc này một lần nữa. Cuộc đời tuyệt vời này của tôi chỉ có thể có được kể từ khi tôi có cơ hội gặp gỡ ngành dịch vụ. "Sự phong phú trong cuộc đời" chính là một ân huệ mà nghề phục vụ mang lại cho tôi"

Đó là một chàng trai bước chân vào ngành nghề dịch vụ sau hơn hai thập kỹ đã bắt đầu chia sẻ lại những trãi nghiệm thỏa mãn nhu cầu của khách hàng khi viết theo từ ngữ hàn lâm hay viết một cách giản dị, gần gỉ như tựa đề của quyển sách "không bao giờ nói Không" ở một ngành dịch vụ ăn uống khi mọi thứ nhộn nhịp như một phiên chợ. 

Nó tưởng tượng và hình dung ra khung cảnh trời đầy tuyết trắng, có một chàng trai đã hạ quyết tâm làm một điều khác biệt cho đến việc dừng lại ở một sân ga - nơi mình đã từng gắn bó và cống hiến. Nhiêu đó thôi cũng đủ để người đọc thấm thía với trải lòng của Yaginuma Kenichi trong cách kể lại một ngành nghề   

[Review Sách] Sen nở trời phương ngoại - Thích Nhất Hạnh

SÁCH: Sen nở trời phương ngoại - Tác giả: Thích Nhất Hạnh | Shopee Việt Nam

Lắng nghe cuộc trò chuyện về chủ đề Bụt, để lại trong lòng và tìm hiểu để thỏa mãn câu hỏi là gì. Sau khi đọc cuốn đầu tiên thì giờ nó bắt đầu đọc cuốn tiếp theo để nghe Thiền Sư Thích Nhất Hạnh nói về Phật giáo, cụ thể hơn ở đây là Diệu Pháp Liên Hoa Kinh (hay Pháp Hoa kinh) trong sự hình thành của Đạo Bụt Đại Thừa. 

"Trên phương diện tư tưởng chúng ta không có gì để trách móc cả, tại vì những tư tưởng đó rất uyên áo, rất liễu nghĩa, rất tròn đầy. Tuy nhiên, đứng trên phương diện của thái độ, ta thấy cung cách đấy không đủ tính bao dung, không có được phong thái của Đại Thừa, vì lý do đã muốn gạt ra tất cả thành phần Thanh văn ra khỏi gia đình của đạo Bụt. Đến khi kinh Pháp Hoa ra đời thì kinh áp dụng một phương thức mới: Rất từ bi, rất bao dung, và ôm lấy truyền thống giáo hội vào trọn vòng tay của phật giáo Đại Thừa"  

Đâu đó, thấy sư ông của làng Mai hiện lên một cách nhẹ nhàng, thanh thản vô ưu đến lạ trong mấy câu chuyện kể hay cách kể để dẫn dắt người đọc tìm hiểu về đạo Phật một cách dịu dàng như nước đọng trên lá sen cứ thể thoải mái và tự do rung rinh theo gió. 

Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2021

[Review Sách] Bỏ cũ thay mới - Takashi Shiihara

Sách - Bỏ Cũ Thay Mới | Công ty TNHH văn hóa và truyền thông AZ Việt Nam 

Sự khởi phát từ một người "không bằng cắp" đã thu hút nó tìm hiểu nhiều hơn về tác giả trẻ này về những "tiết lý" được gọi là kinh nghiệm chia sẻ ra sao như một phần tác động của người viết với đối tượng người đọc. 

Bằng thiết kế một quy trình (như thường thấy ở thói quen của người Nhật hoặc các tác giả viết loại sách chia sẻ kinh nghiệm, bí quyết như có một công thức nào đó) để con người vượt qua và tiến lên bằng:  tiến hóa - mâu thuẫn - đấu tranh- nhận thức - để rồi đổi mới" như một tháp hình thoi.

Điều có thể thấy thú vị chính là sự chia sẻ của tác giả ở những lời động viên vào cuối sách "bởi vì bạn đang sống trong thời đại có thể làm mọi thứ, bởi vì bạn đang sống trong môi trường có thể làm mọi thứ, cho nên, bạn có thể trở thành bản thân như bạn mong muốn"

Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2021

[Nhật ký của cha] Julie - Biết ơn

Biết ơn! 

Sớm nắng, chiều mưa; tính khí của con người cũng y chang Sài Gòn, nên một trong những điều con người ta hay gặp phải là hay quên. Ông già cũng vậy! Già đăm ra lú, nên trong những dòng suy nghĩ ông già lôi ra tập lại, viết lại như nhắc nhở mình về “biết ơn”.


Chủ đề này không mới! 

Ông già chăm chú lắng nghe chị nói về sự biết ơn ở một trưa nắng vàng trời, ngồi dưới mái nhà của Samco, làm một chén bún đậu nước tương thêm miếng ớt xắt nhuyễn cho cay nơi sống mũi như phải có gì đó đẩy cảm xúc lên cao trào. 

Trước mắt ông già là một trong những con người thấm vào tận tủy về những triết lý của Toyota; hình thành một tư tưởng sống nên nó không phản biện nhiều bởi lý lẽ sẽ chẳng là gì khi ai cũng có một quan điểm, một cách nhìn, một tư tưởng. Như bản thân một người luôn là một vị thế đứng riêng; khác biệt là ai biết ai không.


Sự biết ơn không phải là nói về tôn giáo, cả hai nói về chuyện những con người đã ra đi khỏi mái nhà của Toyota. 


Họ - những con người đã ra đi khỏi mái nhà của Toyota không phải như những chàng lính trong đoàn quân Tây Tiến của Quang Dũng “đầu không ngoảnh lại”, họ có nhìn về nơi một thời gắn bó vì như thể khi ra đi con người ta mới nhận ra rằng bản thân mình đã trót yêu thương. 

Họ - những con người đã ra đi khỏi mái nhà của Toyota, thể hiện cảm xúc biết ơn hay đã trót yêu thương bằng nhiều cách như giữ lại cho mình những mối quan hệ đã từng có, bằng cách ghi lại những dòng tâm trạng hay đơn giản chỉ là đăng lại một khoảnh khắc được máy móc hỗ trợ ghi lại ở thì quá khứ, hoặc họa chăng chỉ là những để lại trong lòng mình, gọt câu giũa từ rồi đánh bóng lại qua mấy lời nhắc lại một thời đã trôi xa.  


Đấy là chuyện họ; giờ kể chuyện nhà. 

Sài Gòn bắt đầu tập tành “sống bình thường mới”, đó là lúc ông già ôm ấp lại những cảm xúc đã qua để..biết ơn vì những gì bản thân nhận được.

Ông già nhận ra có gì chất “sến” trong đề tài này; nhưng đấy lại là chủ đề được nói nhiều gần đây. Vì vậy, ông già bắt đầu lượm lại, cất nồng nàn vào ngăn ký ức yêu thương của mình như thể đã “sến thì phải sến luôn cho vừa”. 


Biết ơn ấy là ở mỗi đêm về, ông già cứ nhìn lên trần nhà tưởng tượng cùng mấy đứa nhóc của mình về những dải thiên hà xa xăm, hay đôi khi chỉ là một khu rừng hiện ra, ông già và đám nhóc bắt đầu thực hiện xây ngôi nhà trên cây, hoặc lắm lúc là những trận chiến sống còn của những nhân vật mà đám nhóc yêu thích xuất hiện, tham gia vào trận chiến của ông già và ba đứa nhóc. 


Biết ơn là còn cái để ăn 

Ăn - theo kiểu có gì ăn đấy. 

Qua dịch, Ông già không bỏ được cái thói quen mở tủ lạnh mỗi sáng; nhìn quay quắt xem còn gì để hâm nóng lại ăn, hay đôi khi chỉ là vài cái bánh mì nướng lên ăn với mứt, với bơ là cũng đủ hài lòng. Ngẫm. Ngon xuất hiện sau đói.


Biết ơn là còn thứ để uống! 

Uống - theo dạng có gì uống đấy  

Lúc dịch, Ông già cứ đều đều mỗi sáng ngửi hương của cafe đầu sớm bay lên; như kiểu vỗ về bản thân rằng đừng bỏ bê mình quá trong tiếng nhạc jazz réo rắt của những ngày xưa cũ. Ngâm. Ký ức trong lòng. Thưởng. Nước sôi để nguội, ông già, em và ba đứa nhóc cứ thế nhâm nhi như thể nước thánh khó tìm.


Biết ơn là còn nơi để ngủ! 

Ngủ - theo thể có chỗ nào ngủ chỗ đấy  

Sớm dịch, Ông già, em và mấy đứa nhóc tạm biệt máy lạnh; sử dụng gió trời cho những đêm về trời mát, lặng tiếng xe qua như thể Sài Gòn trở về chốn quê xưa bầu bạn, thở than một mùa dịch giả, chỉ khác là không có mấy âm thanh đồng nội hòa vang của cóc, nhái, ễnh ương v.v.; hay có những đêm mưa rào trong khoảng trống vài mét vuông, tất cả nằm co ro, quấn lấy nhau như những giọt mưa gắn kết nhau để tạo thành dòng. 


Trong ăn, uống, ngủ nghỉ đấy; thời gian trôi nhanh mà như đi chậm lại; ông già lắng nghe tiếng đám nhóc của mình nhiều hơn, nói về những cuộc sống. 

Thằng nhóc lớn bắt đầu đặt nhiều câu hỏi tại sao cho ông già. Nhiều khi. Rối quá phải lên mạng tra tìm; nghĩ ông bà ngày xưa chắc phải vất vả với mấy câu hỏi tại sao, vì sao của trẻ thế này. Đúng không? 

Thằng nhóc giữa cũng bắt đầu gìn giữ lấy những thứ gọi là “gia tài” trong ngăn tủ nhỏ, có quyển sách của ông già viết, in tặng cho dù rằng không biết trong đấy ông già ghi những gì, có đúng không. Nhiều khi. Lớn rồi quên mất hỏi lại ông già. Phải không?

Cô nhóc cũng bắt đầu ráp lại bài ca không rõ lời cùng với ông già như cách đã từng với hai thằng nhóc. Khác chăng. Giọng cao vút, líu lo chẳng rõ lời. Nhiều khi. Réo rắt hỏi có hiểu hết những gì đã nói. Thật không?


Chuyện họ hay chuyện nhà; họ cũng là ông già - những con người đã, đang đi tiếp chặng đời Sales; có chăng là khác một món hàng. Dẫu thế nào đi chăng nữa, cứ đi rồi sẽ tới, ông già viết lại như thể ghi nhớ một chặng đường như gã gàn dở cứ thích lôi ra lau chùi một ký ức với sự biết ơn lần giở để rồi viết tiếp câu chuyện Đời Sales vẫn còn đang dở dang.


Chuyện nhà hay chuyện họ; họ cũng như ông già - những con người cũng nằm trong quy luật sống, rồi sau một trận giữa lằn ranh sống chết ở một mùa chống dịch đã qua; vội nhớ mau quên, ông già viết lại như thể khắc sâu một khoảng đời như gã ngông nghệnh cứ thích lôi ra, đánh bóng những gì mình đang có như tự cho rằng đấy là thái độ của biết ơn.