Khi con tàu cao tốc Shinkansen trở
về Nagoya bắt đầu lao đi với vận tốc 280km/h, màn đêm nuốt chửng luôn những con
sông chảy ngang tách hai bên bờ cây xanh, chỉ còn lại tiếng gió rít bên ngoài
như muốn len lõi vào bên trong để lắng nghe câu chuyện của chúng tôi. Takahiro –
một chàng trai trung niên, đã kết hôn, khoác trên mình bộ vest màu xanh đen vừa
tham dự tiệc cưới của một người bạn trên đường trở về ngủ một đêm ở quê nhà trước
khi bắt chuyến tiếp theo vào hôm sau, đã gặp & trò chuyện với nó về nước Nhật.
Đó là sau khi Takahiro hỏi nó
nghĩ sao về nước Nhật, câu hỏi cũng làm nó nhớ đến lời nhắn của người bạn Nhật ở
Tokyo về việc enjoy Japan. Một danh sách về những con người nó đã gặp trên đất
nước mặt trời mọc này lần lượt được trở lại trong câu chuyện trò khi nó trả lời
rằng nó chỉ quan tâm đến con người hơn cảnh vật hay bất cứ thứ gì khác ở những
nơi nó đến. Người Nhật đầy lòng hiếu khách.
Misaki – cô bé nằm đầu trong danh
sách nó kể, vừa tốt nghiệp đại học & bắt đầu làm việc tại AEON Mall được một
tháng, là người biết tiếng Anh hiếm hoi được tích lũy từ hai năm làm tại Hawai –
nơi chuyển đổi giáo dục phần lớn, thường xuyên giữa Nhật - Mỹ và là nơi mẹ của
cô bé đang sinh sống - đã giúp nó một cách nhiệt tình trong việc tìm kiếm món
quà tặng cho mẹ mình – trà dành cho người cao huyết áp. Điều đó thực sự là một
thử thách thì tất cả sản phẩm đều thể hiện bằng tiếng Nhật. Sự nhiệt tình của
cô bé là điều khiến nó ấn tưởng & tiếc nuối khi đi vội trong lúc xe chờ vì
nghĩ rằng sẽ quay lại tối đó để lấy đồ cùng với thực hiện phần hoàn thuế. Tối
đó, buổi ăn tối thay lời cảm ơn đã trôi qua cả giờ mở cửa.
Cô vali – một người phụ nữ trung
niên, với mái tóc dài giản dị được buột gọn, với chỉ vỏn vẹn vài câu tiếng Anh
xã giao và giao tiếp với nó chủ yếu qua…google translate, là người đã nhiệt
tình hướng dẫn nó làm các thủ tục hoàn thuế sau khi đã nhận ra người khách cũ.
Họ vẫn giữ đó những món đồ để lại trước đó hai ngày và chịu khó truy ngược
thông tin hóa đơn để làm thủ tục hoàn thuế.
Bác phục vụ - một người phụ nữ
cao tuổi, dáng người nhanh nhẹn với mái tóc cắt cao và nổi bật với chiếc đuôi
sam, thực hiện việc phục vụ thực khách của nhà hàng nhỏ Ashita Ha - nằm trên con đường
mua bán đông đúc cạnh ngôi chùa Osu Kannon - như một con thoi qua lại với việc
bưng đồ ăn và châm nước. Phút nghĩ ngơi hay sự chờ đợi khách gọi dường như là
điều hiếm gặp...
Câu chuyện chỉ dừng lại ở chừng đấy
người, trước chuyển sang một đề tài khác. Nó nhìn kỹ lại chàng trai Takahiro với
mái tóc cắt so le thịnh hành, trong lúc đang ngẫm nghĩ về những điều nó nói. Bất
chợt. Hình ảnh của các nhân vật Kikage, Yuichi & Eriko trong một “căn bếp”
ngạt ngào hương vị yêu thương, đến Satsuki & Hiiragi soi mình vào “bóng
trăng” trong Kitchen của Banana Yoshimoto của nổi cô đơn ghì chặt lấy. Tự hỏi.
Có phải bản thân mình đã chạm đến nổi cô đơn này!
Nổi cô đơn của một thế hệ trẻ Nhật
Bản bùng nổ với sự nổi loạn trong việc khẳng định bản thân mình từ trang phục
(Harajuku, Cosplay), đến suy nghĩ thoát ly khỏi nơi mình sinh sống – sự dịch
chuyển từ quê lên phố, từ trong ra ngoài nước Nhật – để lại một lực lượng dân số
già chiếm đa số với mang trên mình một nổi tự tôn & phân biệt vùng miền nặng
nề, để rồi đến hành động tự phũ định mình – tự sát (Xấu – Natsuo Kirino) hay cuồng
tín khi khát vọng tìm một niềm tin để tồn tại (Ngầm – Haruki Murakami).
Nó đã gặp những con người đi từ
trong các trang sách nổi tiếng bước ra ở khắp nơi trong các trang phục của
riêng mình từ dưới cửa tàu điện ngầm ở Nagoya, đến trên con đường tập nập người
đi ở Osaka với những cô gái đứng đường vừa đúng tuổi thanh xuân đẹp nhất, hay
cái liếc xéo khó chịu của người phụ nữ trung niên ở Kyoto với những du khách
xung quanh – tính luôn cả người Nhật vùng khác – như khẳng định rằng mình là
dòng chính thống Nhật đặc trưng, và giờ là chàng trai ngồi trên một chuyến tàu
tốc hành Shinkansen.
Chúng tôi nói về cuộc sống – đó chính
là một trong những điều thú vị của du lịch. Sự thoải mái chia sẻ với người lạ
khi đến một vùng đất mới, chính sự “một lần” gặp gỡ là chất xúc tác để giải
phóng sự tin tưởng, ta nói thật về mọi thứ. Thường khi. Câu chuyện nó để cho
dang dở lúc đề tài chuyển sang triết: Làm
sao để sống hạnh phúc? Khi dùng từ destiny để thay thế cho chữ “duyên” diễn
tả cho sự gặp gỡ ngẫu nhiên này. Takahiro lấy điện thoại ra là bắt chước nó –
lưu lại tên & thời gian của người đi qua đời mình. Lúc đó, đồng hồ chỉ 7h35
giờ Nhật Bản, sớm hơn hai tiếng so với giờ Việt Nam.
(P/s: Tốc ký trên chuyến tàu tốc hành)