Chiến Phan

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Merci - Everything is okey!

 photo IMG_0878_zps7ec007cd.jpg
Lắng nghe lời em nói sau một buổi kiểm tra trong những buổi kiểm tra sức khỏe tổng quát cuối cùng.
Một tim thai yếu ớt. Một dây rốn quấn quanh. Lòng nghe như thắt lại như sợ cái nắng vàng trời cuối năm, lưu manh đòi tước áo, muốn nhuộm lại một màu da. Em ngồi phía sau nó với những lắng lo, mặc kệ gió không có tóc để nghịch đùa.
 photo IMG_0885_zps18efab81.jpg
Có lần. Em nói nó. Hình như con nghe được tiếng mình trò chuyện. Đặt bàn tay lên bụng cảm nhận sự đạp chồi như thay câu trả lời: Yes, I do.
 photo IMG_0884_zpsc8222a81.jpg
Tự thoại.
Nếu con nghe được thì hãy lắng nghe một nỗi niềm. Từ mẹ. Lắng lo. Mỗi khi thiếu vắng hay liên hồi sự đạp chồi từ con. Không biết trong dạ mẹ, con có bình yên không!? Không biết trong dạ mẹ, con có cảm nhận được không. Một nỗi lòng.
Nếu con nghe được thì hãy lắng nghe sự sướng vui. Từ mẹ. Hạnh phúc. Dõi theo con từ nhịp đập phôi thai đến bàn chân đạp chồi khi hình thành một thai nhi. Sướng vui. Lắng nghe từng tiếng nấc, cảm nhận sự hắt hơi, vui đùa cùng mông trẻ nhấp nhô trên bụng mẹ. Tự cười. Mặc kệ. Người nhìn nói ta như tự kỷ, cứ ngồi đấy chuyện trò. Một mình. Cười.
Nếu con nghe được thì hãy lắng nghe sự quan tâm. Từ những người thân yêu. Chia sẻ. Những thay đổi trong thể hình mẹ, khó khăn trong nghén cử tháng ngày và tưởng tượng tương lai. Một đứa nhóc ra đời. Siêu quậy.
 photo IMG_0883_zps6f983930.jpg
Tự hỏi.
Không biết trong dạ mẹ, thế giới ấy ra sao!? Ắt hẳn là ấm áp & xanh mát bên trong dòng máu mẹ, sưởi ấm giữa đông và tắm mát gữa hè, chỉ nghe tiếng thỏ thẻ từ bên ngoài dạ mẹ, sự nóng bức lạ thường cứ như giữa sa mạc mùa đông. Mồ hôi tuôn như suối không hiểu là từ đâu.
 photo IMG_0882_zpsb8b5f154.jpg
Không biết trong dạ mẹ, thế giới ấy thế nào!? Chắc là bình yên rồi, chỉ vui chơi là chính với dây rốn mẹ yêu, mệt ngủ vùi không biết, chỉ biết thức đòi ăn. Yên bình.
 photo IMG_0879_zps7d095ab9.jpg
Nhớ lần. Em nói nó. Hãy tìm một câu nói để trò chuyện cùng con. Nghĩ đắn đo chưa tròn, vẫn lại là một lời cũ. Rồi mọi thứ sẽ ổn, mạnh mẽ lên con nhé. Bình yên nơi dạ mẹ. Everything is okey.  
( Ảnh: Sưu tầm )

Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Một thuở...cafe

Nắng chiều đu đưa cuối trời, theo mây trôi lả lơi. Gọi điện cho chị, sấp xếp một cuộc hẹn café. Bàn qua, tán lại, nó cho chị chọn như mỗi lần. Tối nay. Hẹn gặp em ở. Một thuở…café. Thấy ngào ngạt hương xưa, vị cũ thoáng qua khuấy động sóng lòng khi nghe tên quán.
Photobucket
Bỏ bê cơn gió se se lạnh của những ngày cuối năm, chạy lăn tăn cùng dòng người về đêm không nguôi hối hả, nó đi tìm.
Photobucket
Một thuở…
Café cùng chị ở một góc đường Nguyễn Du - Đồng Khởi, ngắm chiều về bên Đức Mẹ với những cánh chim bay qua, bay lại góc nhà thờ đá đã thấm thời gian chuyển màu. Bưu Điện thành phố ngồi lim dim nhìn du khách trầm ngắm một thân xác lạc hồn, đã bay đi đâu mất rồi theo những cánh chim bồ câu. Những câu chuyện vô thưởng, vô phạt về cuộc sống, công việc và tình yêu như không ngừng lại trong suốt cuộc chuyện trò.
Một cuộc sống gia đình nói trong một chiều lơ ngơ nắng. Một công việc mới vào đời nói trong cái gió làm vài chiếc lá giã biệt cành bay. Một câu chuyện về tình yêu thì mãi mãi ở lại với cơn gió se se lạnh cho một sóng mũi cay cay. Anh cũng ra đi trong một ngày như thế, cuối năm.
Đâu có như bây giờ.
Nó đến quán với một cuộc gặp gắn kết kinh tế phần nhiều. Những con số nhảy lung tung trong đầu với kết hoạch cho năm sau, dự toán cho năm kế, chiến lược phát triển cho năm tới, đến kế hoạch marketing cho năm mới để chiếm giữ thị phần cho năm kề cận…Màn trời đen kín, đêm đã phũ đầy, công việc lôi nó vào góc quán tiếp tục những nghĩ suy.
Photobucket
Một thuở…
Chưa nghĩ đã biết ăn gì khi não vẫn còn ghi lại danh sách báo những món ăn vẫn còn thèm rõ dãi. Tự khi nào. Mơ một lần được nếm, được thử và đắm chìm trong những dư vị còn đọng lại trên đầu lưỡi giữa một bầu không khí sang trọng đâu đó, lỡ một lần ngang qua dòm ngó, lỡ một lần được ăn trong dịp tình cờ, lớ ngớ.
Đâu phải như bây giờ. Ra đường quảnh qua, quãnh lại không tìm ra được món để ăn. Không phải là không có món để ăn mà là có nhiều hơn sự lựa chọn, cứ thế mà đắn đo, cứ thế mà cau có để chọn cho mình một món ăn. Thật ngộ.
Photobucket
Một thuở…
Uống một ly café, thèm một không gian có ánh đèn vàng lay lắt bóng người trong tiếng nhạc đưa hồn bay chấp chới đến với những miền đất xa, nhiều khi là ảo ảnh, thèm một chút lời mời cho một ly nước uống, thấy mình được tôn lên. Một phần. Góc quán nằm trên những cung đường xúc cảm, dòng người đi qua tạo cảm xúc dâng trào. Lắm khi. Chỉ là một cái bàn bên một chiếc ghế vừa tầm, với gỗ đã lên màu từ những lần khách qua, ngồi lại, dấy vào đấy một kỷ niệm. Một lần qua.
Đâu phải như bây giờ. Ngồi trong một góc quán với điều hòa chạy hết mức, đến tê cóng cả tay, lạnh mất cả người, tê luôn cảm xúc. Ly café vô vị khi có con số chạy vòng, những cuộc nói chuyện trống không vì những chủ đề lượm lặt, chỉ có công việc và dự tính bao quanh. Những chiếc ghế buồn cùng chiếc bàn ghê gớm vì không còn có người ngồi ngẩn ngơ ngắm nghía những lần qua, kỷ niệm nào đi chơi lạc đường. Giờ quay ra mơ được ra đường, ngồi dưới một góc hàng cây, nếm một ly café ủ ê với đường, bắp. Thấy lạ. Giấc mơ đó đâu có xa hiện thực, mà vẫn cứ ngồi trơ trơ gọi là mơ. Đợi chờ.
Photobucket
Bây giờ…
Nghe chị kể về những ngôi trường đã đổi tên Lê Văn Duyệt, Nguyễn Thị Minh Khai, Gia Long…mà lòng ngập đầy hình ảnh của ngày ấy. Mường tượng. Những ngày của trí nhớ vẫn còn đong đầy chứ không phải lạc đường trong ký ức.
Một thuở…café được những người học trò mở ra để ôn lại bài học quá khứ, như một chốn để quay lại chuyện trò với ký ức của hôm qua từ những phím đàn piano da diết hay những bản nhạc Trịnh, Ngô, Phạm. Nó nhanh chóng kết thúc phần kinh tế chuyện trò, để cho cảm xúc của ký ức xưa tràn về, cùng chị, ôn lại bài học hôm qua dù là hai thế hệ. Cách đến mấy chục năm.
Để rồi, giờ đây ngây ngô…một thuở. Café.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Chợ (3): Nhân Sinh Như Mộng

Lúc đó mẹ có về thăm chợ không!?
Ừ! Đưa mẹ đi một vòng chợ nhé.
photo Ch1EE3-quecirc-Phan-Thi1EBFt-m1EF1c-nho-40x60cm-550x352_zpsfeca0f70.jpg
Từ lâu. Với nó. Chợ vốn không còn là một danh từ giản đơn nói về nơi mua bán giữa mọi người. Đến giờ. Mỗi khi ngồi nhớ lại hay hằng năm về đếm những nóc mùng con giăng trên sạp mất còn, thấy chợ không còn là một danh từ để chỉ địa danh với những con người sinh & sống nơi đó.
photo 1357890590_5d37e6e8ed_z_zps68c5345f.jpg
Chợ. Có những buổi trưa hè nắng làm lòng người bực dọc, vài ba câu chửi đang xen với quạt phất ngang người. Có những buổi mưa thu làm lòng người sầu não, vài câu than thở bởi hàng vẫn còn xếp đầy. Có những buổi hừng đông làm lòng người hy vọng, vài câu hỏi han chúc cho một buổi cuối năm đắt hàng. Có những buổi xuân sang làm lòng người phơi phới, bới lại mái tóc, lấy khăn quấn đầu, thả chút khói bay, dò vài con số nhỏ gọi lô tô, giọng kêu í ới khắp một góc chợ đời.
photo 943cho20que11_zpsfec8196f.jpg
Những con người nơi ấy cứ gọi nhau anh, chị, cô, dì, thím, chú...từ hạ, giã thu, tiễn đông đến chào xuân vẫn giữ một tấm lòng sẽ chia giữa vài câu chửi đổng.
photo P1120153_zpsc6ae33f9.jpg
Chợ vẫn cứ đổi da thay thịt lạnh lùng từ nắng trần, mưa phơi đến dù che, bê tông hóa, chỉ riêng lòng người từ mái tóc xanh đến điểm bạc chẳng đổi thay. Vẫn gửi một tình yêu khó tả ở một góc sạp, món hàng. Vài ba câu chửi, mấy câu thở than vẫn cứ đeo bám như mặc cả với gã thời gian chớ vội vàng để những hy vọng vẫn còn đấy chưa tan.
Dọc ngang. Những sạp hàng giờ ngay hàng, thẳng lối, không còn những xề, xạp lấn một lối đi gọi người mua chen chúc í ới ở những phiên chợ đầu hay cuối. Có em trai quê cầm xề lê đi khắp chợ những bao lì xì đỏ, miệng cứ hô vang vài ngàn đã được mấy xấp lì xì. Có em gái quê trãi bạt ngồi thấm nước dưa cà, nở nụ cười chào người khách vừa đến, chợt đi, nói hàng vẫn còn tươi mới. Có anh trai ngồi lặt vài lá úng, miệng cất vang câu chào hỏi: thanh niên mua bán thật thà, dễ mua.
photo 943cho20que11_zpsfec8196f.jpg
Ngang dọc. Em trai quê đã thôi không còn cầm xề lê đi khắp chợ, nhường cho một lớp nhỏ ở phía sau hô vang vài chục được mấy xấp lì xì. Em gái quê giờ đã giã biệt chợ bao giờ, bước vào siêu thị đầy hàng cho một ngày tết xôn xao với dưa cà, thịt quả, lạc mất nụ cười chào khách đến, chợt đi. Anh trai quê giờ ngồi thả mình trong cửa kính, lắng nghe vài câu hát trữ tình, nhớ một thời ngồi lặt lá úng, miệng cất vang mấy câu hỏi chào.
photo 539x700-45247_untitled-12_5115.jpg
Từ lâu. Với nó. Chợ vốn không còn là một danh từ giản đơn nói về nơi mua bán giữa mọi người nữa. Đến lúc. Mỗi khi ngồi nhớ lại hay hằng năm ngồi nhẫm những dáng đi yếu ớt, ngày càng lưa thưa về thăm chợ cũ, bạn xưa vẫn còn đeo đuổi một nghiệp đời nặng mang thương nhớ, thấy chợ như một người bạn tri âm đã sống hết mình, không bao giờ phản bội những dáng đi yếu ớt, ngày càng lưa thưa. Nhiều khi. Tưởng tượng hay hồn lạc bay. Thấy khăn rằn quấn lại hay khói thuốc bay lên, buông vài câu chửi đổng giữa phiên chợ cuối cùng. Thấy thương. Thời gian không bạc đãi, cho người về gặp cố hương.
photo 7437844d3ff40b4fbd5.jpg
Một ngày. Anh hỏi. Đến ngày mai trăm tuổi, bà về với đất mẹ.
Lúc đó mẹ có về thăm chợ không!?
Ngẫm một giây rồi vân vê tà áo cũ, xếp lại đống dưa cà, thả mắt đi khắp chợ. Mĩm cười.
Ừ! Đưa mẹ đi một vòng chợ nhé. 
( Ảnh: Sưu Tầm)




[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...