Chiến Phan

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

[Musings of life] Ta bắt đầu với TIN YÊU (1) - We begin the new year with trust and love.


Cho những cảm xúc lả lơi nơi quê nhà

Photobucket
Dang cánh tay ra. Đón gió lùa qua từng ngón. Ngắn dài. Đưa cảm xúc ấp ủ những ngày qua. Ngày xuân. Về lại. Từ chốn ra đi. Phía sau tiếng còi xe. Giòn giã. Đưa những con người trở lại với phố phường. Có nó. Xa.
 “Thịt mở, dưa hành, câu đối đỏ
Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh”
Xuân đến rồi xuân hẹn. Xuân sau. Sum họp. Dưới mái nhà những thế hệ chèn vai, mắt cười về một lối yêu thương. Ấm nồng. Những cánh thiệp đầu xuân. Chan chứa. Mai vàng trước sân nắng. Mượt mắt. Li xì nhóc nhỏ cười lộ rõ chiếc răng khôn. Ngộ thường.
Xuân sau hẹn. Mái đầu pha thêm màu sương sớm, gió lùa vại sợi óng ánh với nắng xuân. Lướt qua. Quên đời không chờ đợi. Những đợt đời sau luôn nhìn vào trong nắng tới, không nhìn vào nắng đợi ở phía sau. Rĩ rã chuyện trò. Thâu đêm. Bỏ quên vài tinh tú. Tình thân.
Xuân mới. Vẫn ngọt ngào. Dẫu bao lần vẫn vậy. Có khói hương thấp tõa lòng bay lững. Đón ông bà về lại với ngôi nhà. Rộn rã những yêu thương. Buồn, giận trong năm. Bỏ qua tất cả. Mùng một đến mùng ba, cho ra đến hết mùng. Bữa cơm nhà dư dã, vài giọt ngọt lành. Mong đầy đủ. Quanh năm. Không đắng chát. Những thành viên hòa quyện những ước mong. Lập trình dự tính. Nguyện cầu. Xóa tan những điềm xấu. Bói quẻ đầu năm. Tìm giữa bầu trời vì tinh tú cầm tinh. Thân tình.
Photobucket
Đâu đó còn lạc một khúc nhạc xuân. Gần lỗi mode. Không đúng ngày. Xuân gì nữa hỡi xuân ơi. Qua mùng mất rồi. Tạm quên đi nỗi nhớ. Xếp lại ấm nồng. Cài lại tình thân. Về lại. Từ chốn ra đi. Phía sau tiếng còi xe. Giục giã.

Cho những con đường đánh rơi cảm xúc

Photobucket
Nghe nhiều. Những con người nơi Sài thành. Ở lại. Đón chờ xuân tại nơi tứ xứ tụ về. Có kẻ xa quê lỗi hẹn một mùa xuân. Không tính. Chỉ tính những người ở lại với đất này. Đã bao năm. Mênh mông xúc cảm.
Sài Gòn. Với họ. Nơi sinh ra và là nơi lập nghiệp.
Sài Gòn. Với họ. Nơi không sinh ra lại là nơi lập nghiệp.
Bao năm rồi. Sài Gòn. Gắn bó những trái tim. Yếu, Buồn, Đau hay nghẹn ngào trong những xúc cảm. Đầu năm.
Được đi trên những con đường. Tên quen không nhớ. Bất chợt. Chỉ còn ngồi thả hồn quần với mây bay. Phố phường không nghiên ngã. Vì còi xe, khói bụi. Chỉ còn xuống đường lơ thơ với với hương xuân. Tinh khôi.
Được đi trên những con đường. Vắng người, lơ thơ gió đan xen. Nắng hồng song song. Giữa phố phường, TÔI không đi vội vã. Vì cuộc sống buôn ba như TA. Đơn giản là bình yên. Tồn tại.
Họ kể nó nghe. Những gì lắng đọng. Ngày xuân.
Sài Gòn. Với nó. Không phải sinh ra, chưa biết có phải là nơi lập nghiệp!?
Bao năm rồi. Sài Gòn. Ghép hình những mãnh tâm hồn. Vui, Buồn, Điên hay ngập chìm trong cảm xúc. Trong năm.
Rong ruỗi trên những con đường. Thuộc tên như bài học nhàu nhĩ. Hôm qua vừa phải trả bài. Những con đường vội vã với các mãnh đời bôn ba. Bỏ cảm xúc qua một bên. Sợ mộng mị làm mờ. Vấp ngã rồi bơ vơ. Không dậy được. Không có cánh tay nào chờ TÔI phía cuối con đường. Nắm đứng dậy. Chỉ có TA lướt qua với vài câu thăm hỏi. Chút tình gắng gượng được vài giây. Không trách. Cuộc sống hối hả pha ít nhiều dối trá rào lại những tình thương. Chân thật.
Đi lại trên những con đường. Lưa thưa. Người qua lại. Khát khao tìm chút cảm giác của người ở lại nơi này. Sài Gòn. Tìm được một sớm đầu năm. Bình yên.
Những con đường nắng nào làm rách áo bóng râm. Lỗ chổ. Xô qua, lệch lại khi gió thổi qua lá. Nhẹ nhàng. Như áo em lệch vai làm lơ ngơ bờ mắt mõi. Hồn tơ vương.
Photobucket
Dù cảm xúc lả lơi yên lại nơi góc quê nhà. Dù những con đường đánh rơi cảm xúc nơi đất lạ đã quên tên người đến. Vẫn là một mùa xuân mới. Ngập tràn. Khát khao với hy vọng đong đầy. Tội tình gì không vui say dẫu đời có hay hờn dỗi. Tự nghĩ.

Ta bắt đầu với năm mới tin yêu.
 ( Ảnh : Sưu Tầm)

***

For the Wandering Emotions of Home

Stretching out my arms. Letting the wind slip through my fingers. Short. Long. Embracing emotions nurtured over the passing days. Spring arrives. Returning. From the place once left behind. Behind the honking horns. Lively. Carrying people back to the city. Without me. Far away.

"Fatty pork, pickled onions, red couplets

The New Year pole, firecrackers, and green bánh chưng"

Spring comes, spring waits. Another spring. A reunion. Under the roof where generations stand shoulder to shoulder, eyes smiling toward a path of love. Warmth. The first spring greeting cards. Overflowing. Golden apricot blossoms basking in the sun. Gleaming. A red envelope makes a child laugh, revealing a lone wisdom tooth. Innocent wonder.

Another spring to wait for. Hair touched with morning frost, strands shimmering under the spring sunlight. Passing by. Life does not wait. The generations to come always look toward the bright future, not the light left behind. Endless chatter. Through the night. Forgetting a few twinkling stars. Family.

A new spring. Still sweet. No matter how many times. Incense smoke rises, lingering in the heart. Welcoming ancestors back home. Echoing love. Sorrows and grievances of the past year. Let go. From the first to the third day, stretching through the festive days. Family meals abundant, a few drops of sweetness. Wishing for sufficiency. All year. No bitterness. Family members blending dreams together. Planning, hoping. Wiping away bad omens. First fortune-telling of the year. Seeking among the constellations the guiding star. Affection.

Somewhere, a spring melody lingers. Slightly out of sync. No longer the right time. What spring remains, dear spring? The festival days are over. Setting aside nostalgia. Folding warmth away. Fastening family bonds. Returning. From the place once left behind. Behind the honking horns. Urgent.

For the Roads That Lose Emotions

I’ve heard much. About those who stay in Saigon. Welcoming spring in this land where people from all over converge. Some miss a spring at home. Uncounted. What counts are those who remain. Year after year. Vast emotions.

Saigon. For them. A birthplace, a homeland.

Saigon. For them. Not where they were born, but where they built a life.

How many years now? Saigon. Tied to hearts. Fragile, sorrowful, aching, or overwhelmed with emotion. At the year’s beginning.

To walk these streets. Familiar names forgotten. Suddenly. Only sitting, letting my soul drift with the clouds. The city streets stand firm. Not because of the horns, not because of the smog. Only a quiet stroll under the scent of spring. Pure.

To walk these streets. Sparse people, intertwining breezes. Soft pink sunlight. Amidst the city, I do not rush. For this bustling life, like US, is simple. Peace. Existing.

They tell stories. Of moments lingering. Of spring days.

Saigon. To me. Not a birthplace, yet not sure if it will be home.

How many years now? Saigon. Piecing together fragments of souls. Joyful, sorrowful, mad, or drowning in feelings. Throughout the year.

Wandering the roads. Names memorized like a tattered lesson. Yesterday, I had to recite them. The hurried roads carrying restless lives. Leaving emotions aside. Fearing dreams would blur the way. Tripping, falling, lost. No hand waiting at the road’s end. To pull ME up. Only US, passing by, exchanging a few words. A brief connection, surviving for mere seconds. No blame. Life’s rush mixes with some falsehood, fencing in true affection.

Walking these roads again. Scattered footsteps. Searching for a glimpse of those who stayed. Saigon. Finding, in an early new year morning. Peace.

The roads where sunlight tears through the shade. Patchy. Swaying, shifting as the wind stirs the leaves. Gently. Like a loose shoulder strap, leaving eyes adrift in longing. A wandering soul.

Even if emotions remain idly at the corner of home.

Even if the roads in a foreign land have forgotten the names of those who arrived.

It is still a new spring. Overflowing.

Craving, hoping, brimming with dreams.

Why not embrace joy, even if life sometimes sulks?

We begin the new year with trust and love.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...